*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bên cạnh bích hoạ Bạch Hổ có một bức bích hoạ Chu Tước chậm rãi xuất hiện, tựa như một quyển trục dài từ từ mở ra.
“Ông già ông diễn cả đoạn đường, ta cũng suýt bị ông lừa, nếu không phải ta cẩn thận thì thật sự bị ông lừa, để ông chiếm đoạt kho báu Lôi Vân một mình rồi!”
Huyết Lang nhìn đối phương bằng nét mặt lạnh nhạt và ánh mắt như chứa đựng băng giá.
Đối phương thật là một diễn viên giỏi, vừa mới đến động phủ đã giả vờ vô tình chạm vào pho tượng trước cửa đá. Bây giờ nghĩ lại dáng vẻ hoảng sợ của đối phương mới thấy diễn quá là giống thật.
Mấy cánh cửa đá tiếp theo, đối phương đều tỏ vẻ nôn nóng tiến lên. Thật ra là ông ta muốn hắn ta phân tâm, không để ý đến sự tồn tại của pho tượng.
Thật sự suýt chút nữa, chỉ suýt chút nữa thôi đã bị đối phương lừa rồi.
Ầm!
Vào lúc hai bên chướng mắt nhau, giương cung bạt kiếm, đang chuẩn bị ra tay. Cánh cửa đá phía sau lại mở ra, một bóng người áo xanh xuất hiện trước mặt bọn họ.
“Lâm Nhất!”
Khi thấy rõ người này, Huyết Lang và Lãnh bảo chủ đều giật mình.
Không ngờ Lâm Nhất vẫn chưa chết!
Biết bao nhiêu người, biết bao nhiêu cường giả Dương Huyền viên mãn đều chết dọc đường, một tiểu tử Dương Huyền đại thành như Lâm Nhất lại sống đến tận bây giờ, còn xuất hiện trong cung điện cuối cùng.
Thật sự khiến người khác ngạc nhiên.
Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn bức bích hoạ trước mặt, trong lòng hiểu ra.
Cung điện nhìn như không còn lối đi, nhưng bức bích hoạ này chính là cánh cửa, chỉ người có linh ấn tương ứng mới có thể mở ra.
Lâm Nhất rót chân nguyên vào lòng bàn tay, ánh sáng loé lên, một bức bích hoạ Thanh Long chậm rãi xuất hiện bên cạnh hai bức bích hoạ kia.
“Dường như hai vị không hoan nghênh tại hạ lắm”.
Thấy sắc mặt hai người thay đổi, Lâm Nhất nhẹ giọng nói.
“Ra tay!”
Trong mắt Huyết Lang và Lãnh bảo chủ có sát khí hiện lên, bọn họ nhanh chóng ra quyết định.
Với tính cách của hai người họ, kho báu Lôi Vân bị ép chia làm hai đã khó chấp nhận lắm rồi. Bây giờ lại có thêm một người nữa.
Cho dù thế nào, Lâm Nhất này cũng phải chết.
Nhìn thấy hai người muốn giết mình, Lâm Nhất cười nhạt, vẫn ung dung như lúc ban đầu.
Cả Huyết Lang và Lãnh bảo chủ của Tam Ưng Bảo đều là cường giả Âm Dương tiểu thành không tầm thường, mạnh hơn ba trưởng lão lầu Huyết Vũ mà hắn đối phó trước đây nhiều.
Đầu tiên, Huyết Lang có giáp Viêm Long, một đấu ba vẫn có thể chiếm lợi thế. Còn Lãnh bảo chủ, ông ta vẫn luôn che giấu thực lực, thực lực còn đáng sợ hơn đại trưởng lão ngoại môn của lầu Huyết Vũ.