Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 2375



Nhưng bất kể ra sao, một khi có mật cảnh của Kiếm Tông sinh ra, chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều nhân tài thế gia đổ xô chạy đến. Nhất là kiếm khách, một khi gặp được thì bọn họ thà là chết ở trong đó cũng không muốn bỏ lỡ.  

Kiếm Tông, lấy kiếm lập tông, đương nhiên sẽ có truyền thừa kiếm đạo vô song. Chỉ cần tìm được một miếng vảy hay một góc móng của nó đã đủ để cho tu vi kiếm đạo của bản thân thăng tiến vùn vụt.  

Mỗi lần mật cảnh của Kiếm Tông mở ra sẽ luôn có một bữa đại tiệc, nhân tài khắp tứ phương của thành Thiên Lăng đều sẽ tụ tập về đây.  

Nếu những thành thị khác cách không xa thì nhân tài của những nơi đó ắt sẽ đến để chung vui, mật cảnh dù gì cũng tương đối là có sức hấp dẫn.  

Lúc này, bên trong Trần phủ của thành Thiên Lăng.  

Hai huynh đệ Trần Tử Ngọc và Trần Hùng yên lặng đứng trên một toà lầu cao bên trong viện phóng ánh mắt nóng bỏng ra xa nhìn vào kiếm quang xộc thẳng lên trời bên trong sơn mạch Thiên Lăng.  

“Đại ca, nhìn kiếm quang này e là sau hai ngày nữa mật cảnh sẽ hoàn toàn mở ra”, đáy mắt Trần Hùng đầy hưng phấn nói: “Đại ca, lần này huynh trở về thật đúng lúc, với thực lực của đại ca, những thiên tài địa bảo và võ học truyền thừa bên trong đó chắc chắn sẽ thuộc về Trần gia chúng ta hết. Đợi đến khi ba đại bá chủ đến đây chiêu mộ nhân tài thì chúng ta sẽ dẫm hết đám tân tú khác dưới chân!”  

Thất đại tân tú tượng trưng cho quyền lực và cá nhân, mặc dù nói bọn họ có chung ý thù địch rất sâu với Lâm Nhất, nhưng giữa bọn họ cũng cạnh tranh rất gay gắt.  

Dù gì, ai cũng đều không muốn ngang hàng với những người còn lại.  

Thất tú Thiên Lăng? Một mình nổi trội há không phải tốt hơn sao.  

Trần Tử Ngọc trầm lặng không nói, ánh mắt của hắn ta rơi lên người Trần Hùng, cất lời: “Ta nghe nói trong buổi đấu giá tử vong, đệ đã thua trong tay người kia, thua tương đối thê thảm?”  

Trần Hùng nghe vậy, nụ cười trên mặt lập tức tắt ngúm, cúi đầu không nói gì.  

Đâu chỉ thê thảm, sóng gió trong buổi đấu giá tử vong ngày đó, hắn ta và Dương Vân Bằng của Tiêu Vân Tông là thảm hại nhất, đồng thời phải quỳ trên mặt đất mà không thể nhúc nhích, hết sức nhục nhã.  

“Quả thực có chuyện này”.  

Trần Hùng nghiến răng, nói lí nhí.  

“Tu vi, thực lực của người đó thế nào?”, Trần Tử Ngọc gương mặt lạnh lùng anh tuấn, hắn ta có nghe nói qua về sóng gió của buổi hôm ấy, nhưng muốn nghe đích thân Trần Hùng nói lại.  

“Tu vi rất thấp, chẳng qua chỉ là cảnh giới Dương Huyền đại thành đỉnh phong, nhưng kiếm ý trên người hắn lại đạt đến cảnh giới Tiên Thiên viên mãn đáng sợ”.  

Trần Hùng hơi khó mở miệng, mặc dù kiếm ý của đối phương mạnh đến mức khoa trương, nhưng hắn ta lại thua bởi một kiếm duy nhất trong tay đối phương.  

Rõ là nhục nhã cực kỳ, quả thực là nhục nhã đến mức khó mà mở lời ra được.  

“Người này buộc phải chết, nếu không cơn giận của U Nhược điện hạ sẽ không thể tiêu tan được, nếu trút giận xuống thì chúng ta sẽ chẳng có hậu quả tốt đẹp”.  

Trần Tử Ngọc lạnh lùng nói, đáy mắt có hàn mang lập loè, sát ý loé lên.  

“Đại ca, chẳng lẽ lời đồn là thật?”  

Trần Hùng ngạc nhiên nói, hắn ta nghe nói đại ca và Sở Mộ Viêm đều đến bái phỏng Khuynh Nhược U nhưng lại bị từ chối gặp mặt”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.