Ánh hào quang rực rỡ nơi mũi thương ẩn chứa sự sắc bén trí mạng và vô tình, đó chính là chiêu thức mạnh nhất của hắn ta, hắn ta đã phải bế quan rất lâu mới lĩnh ngộ được.
Vèo!
Lâm Nhất khẽ nheo mắt, vẻ mặt lạnh lùng, trong lòng không được vui lắm.
Vẫn chưa kết thúc, con mèo con chó mà tưởng mình là một nhân vật. Nếu cứ tiếp tục thế này, có lẽ hắn không cần phải đi mật cảnh Kiếm Tông gì nữa mà sẽ bị đám người này lãng phí thời gian.
Hắn cảm nhận được rất nhiều sát niệm, trên hoang nguyên còn có rất nhiều người muốn lấy mạng hắn, muốn nhìn hắn bị sỉ nhục.
Vẻ hung ác thoáng hiện trong mắt, cơn thịnh nộ bùng nổ, Lâm Nhất lập tức phóng thích sát ý.
Táng Hoa ở đâu?
Ầm!
Hộp đựng kiếm sau lưng nổ tung, Táng Hoa hoá thành luồng sáng được thiếu niên cầm trong tay, tia sáng lạnh loé qua trong mắt, Lâm Nhất quát: “Gà đất chó sành! Lấy trứng chọi đá!”
Một kiếm chặt đứt mây trôi, một kiếm xuyên chín tầng mây, một kiếm chém dọc tám hướng, một kiếm san bằng bốn bể!
Tâm pháp Bá Kiếm thôi động, một luồng bá khí bắn ra từ trong cơ thể Lâm Nhất. Với sự trợ giúp của luồng bá khí này, chín tia kiếm quang long văn vây quanh người hắn lập tức to lên bằng cánh tay, sự sắc bén cô đọng mà điên cuồng.
Keng!
Lâm Nhất không thi triển chiêu kiếm, chỉ thôi động tâm pháp Bá Kiếm, rút kiếm ra khỏi vỏ. Kiếm ý của chín đường long văn lập tức xoay tròn điên cuồng quanh người Lâm Nhất, phát ra thanh thế ngút trời, kiếm uy Thương Long phóng thẳng lên trời.
Rắc!
Lâm Nhất dịch chuyển trên không trung, máu bắn tung toé, Lục Thông bị chém thành hai nửa, pháo hoa tiêu tán đến chết.
Lâm Nhất cất kiếm vào vỏ, đứng trong tia kiếm quang to lớn sừng sững giữa trời đất, có kiếm mang dao động cuốn tới nhưng hắn không ra tay, chín tia kiếm quang hình rồng bay lượn quanh người hắn gầm lên, đánh vỡ những tia kiếm mang bay tới.
Đến khi thi thể bị chém thành hai nửa của Lục Thông rơi xuống đất, Lâm Nhất lặng lẽ đi qua khe hở, biến mất trong mật cảnh Kiếm Tông.
Chát!
Những kẻ rêu rao sẽ giết Lâm Nhất để ăn miếng trả miếng trên hoang nguyên đều cảm thấy mặt đau, không còn nói gì nữa.
Đây là một cái bạt tai lặng lẽ nhưng lại tát họ gãy xương, bị nội thương, khóc cũng không thể khóc.
Trên hoang nguyên yên tĩnh như chết.
Thi thể Lục Thông bị chém thành hai nửa, máu còn đang chảy không ngừng, tuyên bố một kết quả tàn khốc nào đó.