Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 2419



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lâm Nhất thu kiếm vào vỏ, chậm rãi đáp xuống đất, có cảm giác choáng váng ập đến, đầu đau muốn nứt ra. Cơn đau xương sườn trước ngực bị gãy, cùng với vết thương bị huyết quang chém rách trên cơ thể lúc trước cùng ập tới, cả người hiện rõ sự mệt mỏi, cực kỳ suy yếu.  

Nhưng ánh mắt hắn lại tỏa sáng lấp lánh, cảm giác hả hê, phấn chấn khó che đậy.  

Đó là một cao thủ cảnh giới Âm Dương viên mãn, hắn mới ở cảnh giới Dương Huyền viên mãn, nhưng lại có thể đánh bại đối phương.  

Trận chiến này mang lại lòng tin cực lớn cho hắn, để hắn ý thức được thực lực chân chính của mình rốt cuộc mạnh đến mức nào. Dù sao hắn vẫn còn thủ đoạn chưa sử dụng, còn Lôi Nham thì đã cùng đường.  

“Trừ những kẻ gọi là yêu nghiệt, cảnh giới Dương Huyền viên mãn bình thường đối với ta mà nói đã không còn chút áp lực nào nữa”.  

Mắt Lâm Nhất lóe sáng, trong lòng tràn đầy tự tin.  

Có lẽ Lôi Nham vẫn còn chút hơi thở chưa chết, nhưng cũng chẳng khác gì người chết, đã bị đánh tàn phế.

Vô số ánh mắt đổ dồn về phía Lâm Nhất với vẻ cực kỳ kinh ngạc. Áo lam của thiếu niên nhuốm máu, nhưng trên mặt lại có sự sắc bén và hung tợn, hắn đã suýt chút nữa giết chết một lão bối cao thủ cảnh giới Âm Dương viên mãn.  

Rất nhiều người nghĩ tới từng cảnh tượng lúc trước mà thầm rùng mình, thiếu niên này quá ác độc.  

Khi rút kiếm, hắn đã dùng thân thể mình đỡ lấy đòn đỉnh phong của đối phương, khiến Lôi Nham bị thương nặng. Nếu không phải thế, sau khi hai bên rút kiếm, Lôi Nham đã không bị hạ gục nhanh như vậy.  

Quá ác!  

Hành động điên rồ này quả thực là cách chiến thắng hiếm có khi đối mặt với cảnh giới Âm Dương viên mãn, nếu không cơ hội chiến thắng là rất nhỏ.  

Chỉ có kiếm khách vừa nãy mới có sự gan dạ này, nếu là người thường, e rằng đã sợ tới mức hai chân mềm nhũn.  

Vẻ mặt mọi người rất phức tạp, yêu nghiệt bậc này nếu là người tài của thành Thiên Lăng bọn họ thì tốt quá, dưới hắn còn có một số người không bằng thất tú Thiên Lăng. So với Sở Mộ Viêm và Trần Tử Ngọc đều có chút khoảng cách, nhưng tiềm lực thể hiện ra lại khiến mọi người phải sửng sốt.  

Sự gan dạ và sắc bén này, cùng với thời gian, chắc chắn hắn sẽ làm chấn động Nam Vực.  

Vù!  

Lâm Nhất đáp xuống giữa không trung, thoắt cái hắn đã rời khỏi nơi này.  

“Đi rồi sao?”  

Lập tức có người lặng lẽ đi theo, nhưng sau đó lại dừng, bởi vì thiếu niên đó quay đầu lại nhìn khiến cho bọn họ sợ hãi, dè chừng, đồng loạt lùi về phía sau.  

Ánh mắt mọi người loé lên, đoán chừng chắc chắn thiếu niên này đã bị thương nặng, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn không dám đánh cược.  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.