Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 2494



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khoảnh khắc đó, sắc mặt bọn người Trần Tử Ngọc trắng bệch, không còn chút máu. Sát chiêu nghịch thiên bực này thì dù có là trong tình huống bình thường, bọn họ muốn đối phó cũng phải cực kỳ gian nan, huống chi là hiện tại, thân còn đang ở giữa không trung.  

Lại nói, điểm đáng sợ nhất không phải đang ở giữa không trung, mà điều khiến người ta kinh hoàng chính là kiếm ý của thiếu niên được diễn hóa thành ngôi sao phát ra lôi mang ngay trên đỉnh mây, nơi cao nhất của cây Luyện Yêu.   

Vốn dĩ, bọn họ muốn phóng lên trời đã phải gánh lấy áp lực lớn lao, có thể nói là không hề dễ dàng, trong khi sát chiêu này của Lâm Nhất lại từ trên cao giáng xuống, không chỉ không bị trở ngại, mà hơn nữa còn được uy áp hùng hậu của cây Luyện Yêu phụ trợ.  

Phụt!  

Tần Húc là người bay lên đầu tiên, hắn ta có cảm giác da thịt như nổ tung, máu tươi trào ra từ khóe miệng, cơ thể mất thăng bằng rơi xuống.  

“Không, không…”  

Tần Húc hoảng sợ không thôi, nơi này là đỉnh của biển mây, hắn ta thật sự không dám tưởng tượng một khi rơi xuống sẽ nhận lấy kết cục như thế nào.  

Không chỉ hắn ta, những kẻ có ý định phá vỡ biển mây đều bị ngôi sao dẫn sét hung hăng đánh trúng, cả đám đồng loạt hộc máu, sau đó bị hất văng ra ngoài hệt như mấy cái bao cát, rơi mạnh xuống.  

Cảnh tượng bực này quả thực rúng động lòng người.  

Những kẻ chờ xem Lâm Nhất chết thảm đều không khỏi bàng hoàng, bất kể là Tần Húc hay Cổ Dương, hoặc là Trần Tử Ngọc, Sở Mộ Viên, những nhân tài mạnh đến mức khiến người ta tức lộn ruột, ngay lúc này, tất cả đều bị Tinh Thần Đại Bạo của Lâm Nhất đánh bay, kế đó bị uy áp hùng hậu của cây Luyện Yêu đè mạnh xuống.  

Trên tầng mây, đấu với ta một trận!  

Giờ phút này, mọi người chợt nhớ đến câu nói lúc trước của Lâm Nhất, cả đám đều cảm thấy sởn gai gốc, tất cả những thứ này đều là cục diện do thiếu niên kia bố trí. Cái gọi là tìm đường sống trong chỗ chết, bày ra một cái bẫy khó có thể nhìn thấu, bất kể ngươi có là yêu nghiệt thiên kiêu hay là tà tu giàu kinh nghiệm thì chỉ một mình ta… là đủ!  

Ầm! Ầm! Ầm!  

Đám yêu nghiệt đang… rơi xuống kia lần lượt thi triển thủ đoạn, toàn thân bọn họ bộc phát dị tượng làm người ta kinh sợ, vô số chạc cây cứng cáp bị đụng gãy. Ngày thường, đám người này vẫn luôn tỏ thái độ kiêu ngạo, là tâm điểm được mọi người chú ý, thế nhưng giờ phút này lại vô cùng thê thảm và đáng thương.  

Một khi rơi xuống cây Luyện Yêu thì không còn cách nào trở mình. Huống chi còn rơi từ tầng mây, dù là yêu nghiệt thiên kiêu cũng không có ngoại lệ.  

Lâm Nhất vận dụng uy áp hùng hậu của cây Luyện Yêu để phụ trợ, từ đó thi triển kiếm chiêu mạnh nhất. Trên tầng mây, hắn há miệng thở phì phò, mồ hôi trên trán không ngừng túa ra, sắc mặt tái nhợt.  

Hiển nhiên, một kích này đã tiêu hao quá nhiều tinh lực của hắn, mặc dù không đến mức cạn kiệt, nhưng cũng sắp cạn rồi.  

Còn đối với những người khác, tận mắt nhìn thấy cảnh tượng thế này, lòng bọn họ rung động đến nỗi không có ngôn từ nào có thể diễn tả được.  

Bất kể là yêu nghiệt thiên kiêu hay là tà tu mạnh mẽ nhất thì giờ phút này cũng đều rơi rụng, chỉ có Lâm Nhất, mặc kệ tất cả, hắn vẫn đứng ngạo nghễ trên đỉnh mây.  

Trong tuyệt cảnh, không đường lên trời, không cửa xuống đất, hắn đã lựa chọn dùng sức một người đối địch với quần hùng.  

Trước mắt bao người, Lâm Nhất xoay người đi đến quả Hóa Yêu cuối cùng kia. Bước chân hắn tập tễnh, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định, không một chút do dự.  

Hắn đến đây là để tranh đoạt quả Hóa Yêu.  

Tranh vì chính mình và cũng vì ngựa Huyết Long. Hắn có chấp niệm không sợ sống chết, một khi đã xác định mục tiêu, quyết không lùi bước.  

“Việc này…”  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.