Dưới không gian phong tỏa của chuông Huyền Âm, khí huyết trong người Lâm Nhất sôi trào, gương mặt tuấn tú quỷ mị của hắn lạnh băng. Tử cục này là điều hắn chưa từng gặp.
Trước kia cũng có cao thủ Thiên Phách ra tay với hắn, nhưng đó là ra tay khi tức giận, chưa từng đặt bẫy, luôn sẽ có một đường sống.
Nhưng bây giờ lại là Trần Tử Ngọc liên kết với cao thủ Bán Bộ Thiên Phách đặt bẫy trước, chặn hết đường sống của hắn.
Trận thế lớn là thế, lại còn là cái bẫy cẩn thận như vậy, đúng là không chừa một đường sống nào. Trong lòng Lâm Nhất bùng lên lửa giận, hắn thật sự đã đánh giá thấp trình độ vô sỉ của đám người này, cũng đánh giá thấp sức ảnh hưởng của Khuynh Nhược U.
Nực cười, khi xưa hắn còn nghĩ mình quang minh lỗi lạc lấy được thần thạch Tử Diệu, cũng cho đối phương và mình cơ hội giao đấu.
Nếu thua thì hắn cam tâm tình nguyện rút lui.
Với thân phận của nàng ta sẽ không đến nỗi hẹp hòi như vậy, dù sao hắn cũng không làm sai. Lâm Nhất hắn không làm sai gì cả.
Nhưng rõ ràng người phụ nữ đó không những bụng dạ hẹp hòi, mà còn giả tạo cực kỳ. Không nói tiếng nào đã bức mình vào đường cùng, e rằng sau khi hắn chết, danh tiếng của ả đã cao lại nâng cao thêm.
Truyền ra ngoài chắc chắn sẽ biến thành hành động vĩ đại của thất tú Thiên Lăng nổi giận vì hồng nhan, giết chết Kiếm Nô của Đại Tần. Lâm Nhất hắn sẽ biến thành một tên hề nhảy múa, thêm một đề tài nói chuyện cho dung mạo khuynh thành của nàng ta.
Đê tiện!
Lâm Nhất rất ít khi chửi rủa người khác trong lòng, nhưng lần này hắn thật sự tức giận.
Hắn đến đây đã chuẩn bị tâm lý sẽ chết, nhưng chết một cách ấm ức như vậy, hắn thật sự không cam lòng!
“Dám chiến đấu với ta một cách đường đường chính chính không?”
Trong mắt Lâm Nhất tỏa ra sự sắc bén, lạnh lùng nhìn đám người Trần Tử Ngọc, hạ giọng quát lên. Hắn là kiếm khách, có phong mang của mình, hắn một lòng hướng kiếm, chưa bao giờ sợ chết.
Dù bảy người bọn họ hợp sức chiến đấu với hắn một trận, mình không địch lại mà chết, hắn cũng sẽ cam lòng.
Kiếm của hắn chỉ cần tỏa ra phong thái của mình, tỏa ra ánh sáng thuộc về Lâm Nhất thì chết cũng không uổng. Nhưng bị cao thủ Bán Bộ Thiên Phách dùng bí bảo trấn áp, chết một cách ấm ức, kiếm của hắn, bản thân hắn đều không cam tâm!
“Dám chiến đấu với Lâm mỗ không?”
Lâm Nhất lại hét lên lần nữa, ý chí chiến đấu xao động trong mắt.
Đám Trần Tử Ngọc không nói, sắc mặt lạnh lùng, khóe miệng lộ ra nụ cười giễu cợt, giống như nhìn một tên hề.
Vẻ mặt đó giống hệt với Khuynh Nhược U ngày hôm ấy, rõ ràng viết đầy ba chữ ngươi không xứng!
Trong cơn giận, Lâm Nhất hừ lạnh một tiếng, khí huyết trong cơ thể hắn sôi trào, kiếm ý toàn thân xao động. Kiếm âm leng keng kèm theo tiếng Thương Long thét gào không ngừng đánh phá, một kết giới vô hình bỗng dưng xuất hiện ở phạm vi một trăm mét xung quanh.
Kết giới đó được tạo thành từ những đường linh văn cổ xưa buông rủ, trên linh văn đầy những kí hiệu, lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo âm u.