Trong lúc Tả Vân âm thầm kinh ngạc, trong bóng tối có tiếng gió vang lên, trên mặt Long Hạo tràn đầy ý cười đi tới.
“Lợi hại, kiếm chiêu cuối cùng ngươi giao đấu với Hám Thiên Ma Viên là kiếm pháp gì? Sự bá đạo của kiếm pháp này đúng là khiến người ta kinh ngạc, ngay cả Hám Thiên Ma Viên huyết mạch cấp bá chủ cũng bị ngươi chém lùi lại”.
Trong mắt Long Hạo lộ ra vẻ kinh ngạc nhìn Lâm Nhất cười nói.
“Đây là ai? Thân với ngươi lắm sao?”.
Phong Dã ở bên hỏi.
“Kiếm Minh, Thanh Y Tầm Long Sứ”.
Lâm Nhất đang sưởi ấm, thành thật trả lời. Sắc mặt của Long Hạo cứng đờ, không nhất thiết phải thành thật như vậy chứ.
Mặc dù Kiếm Minh không phải tổ chức gì bí ẩn, nhưng cũng không thể tùy tiện tiết lộ thân phận của mình với người khác.
Phong Dã khẽ giọng hỏi: “Nghe cái tên này hình như lai lịch rất lớn, Thanh Y Tầm Long Sứ là làm gì?”
“Chuyên môn tìm kiếm yêu nghiệt kiếm đạo, tặng tài nguyên, giúp người đó trưởng thành”, Lâm Nhất nói tiếp.
Phong Dã lập tức sáng mắt lên, nhìn Long Hạo cười nói: “Lão ca, ngươi thấy ta thế nào, tại hạ Phong Dã, trên người mang dòng máu tộc Man, thiên phú ngộ tính đều là vạn người có một”.
Trên mặt Long Hạo lập tức hiện lên vẻ lúng túng, cười nói: “Chỉ thu kiếm khách”.
“Ha ha, ta có thể đổi, tuy ta tu quyền pháp, nhưng xưa nay chưa từng luyện qua binh khí nào khác, sau này ta sẽ là kiếm tu”.
Phong Dã lại cắn chặt không buông, quấn lấy Long Hạo.
Nhân cơ hội đó, Lâm Nhất và Tả Vân lặng lẽ rời đi, đến một nơi khá xa.
“Sau này ngươi định đi đâu?”, Tả Vân tò mò hỏi.
“Tới thành Mộ Kiếm trước, xem trên bảng Long Vân có yêu nghiệt tuyệt đỉnh nào đến đó, đợi thú triều qua đi thì về đế quốc Đại Tần”.
Lâm Nhất đại khái sắp xếp như vậy, nếu có thể thì trước khi về sẽ đến sườn núi Lạc Long một chuyến.
Ở đó có kiếm ý mấy nghìn năm không tan, đáng giá để xem xét một phen, có lẽ có cơ duyên hoàn toàn thăng cấp kiếm ý Thông Linh.
“Đế quốc Đại Tần… Ta cũng muốn về xem xem, tiếc là ta đã rời khỏi Hỗn Nguyên Tông”.
Tả Vân hơi bất lực nói, hắn ta phản bội rời khỏi tông môn, về Đại Tần, Văn Ngạn Bác sẽ không tha cho hắn ta.
“Đến Kiếm Các đi”.
Lâm Nhất nhìn hắn ta, nhẹ giọng nói.
“Thế thì không phù hợp…”
“Đúng là không phù hợp, nhưng huynh là bằng hữu của ta”.
Lâm Nhất trông có vẻ tùy ý, nhưng lại nói một cách chắc chắn.
Tả Vân hơi ngạc nhiên, ngay sau đó cười đáp: “Được”.
Bình minh sắp tới, nhưng dưới sự che phủ của ma vân đầy trời, sắc trời vẫn u ám, không biết tia nắng lúc nào mới chiếu xuống.