*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dị tượng này còn đáng sợ hơn nhiều so với Huyền Dương Liệt Nhật của Tần Dương trước đó.
Ngay sau đó, kiếm ý vô tận xuôi dọc theo thân kiếm, sôi trào mãnh liệt như con sông xao động không ngừng, liên tục tràn vào trong cơ thể ma viên.
Bùm!
Trong tiếng nổ vang rung trời, Hám Thiên Ma Viên bị đánh văng ra xa, trên ngực xuất hiện một lỗ thủng khổng lồ.
Trần Tận Quang Sinh, Triêu Dương Phá Hiểu!
Lâm Nhất không chủ quan như Tần Dương, không chờ Hám Thiên Ma Viên ngã xuống, hắn nghiêng người lao tới chém thêm một nhát.
Rất nhiều dị tượng lập tức tan biến, nhìn hoa cả mắt, đợi đến khi ánh sáng tản đi, tầm nhìn mọi người khôi phục bình thường, cơ thể khổng lồ của Hám Thiên Ma Viên đã vỡ thành hàng trăm, hàng nghìn mảnh nhỏ.
“Chiêu kiếm này càng ngày càng thuận tay, sau này mình sẽ gọi là Kiếm Phá Sơn Hà”.
Lâm Nhất đáp xuống đất, vẻ mặt hơi mệt mỏi nhưng ánh sáng trong mắt không hề giảm. Dung hợp cả bộ Trần Quang kiếm pháp và thi triển trong nháy mắt, quả nhiên uy lực rất mạnh.
Nhưng trong lúc mơ hồ, hắn có thể cảm nhận được sát chiêu này vẫn còn tiềm năng có thể khai thác.
“Chết rồi ư?”
Đám người trên đầu tường thành vô cùng kinh ngạc, không ngờ con Hám Thiên Ma Viên mà ngay cả Tần Dương cũng không giết được lại chết trong tay người này.
“Lại là chiêu kiếm đó...”
Mộ Dung Tịnh nằm dưới đất nghĩ lại mà sợ, hắn ta vừa nhìn đã nhận ra chiêu kiếm kinh khủng chém Hám Thiên Ma Viên thành nhiều mảnh này chính là chiêu kiếm đã đánh bại hắn ta trước đó, chỉ là uy lực đã tăng lên gấp đôi.
Tiểu tử này không cảm thấy mệt sao?
“Tốt nhất là ngươi đừng động vào người này, hắn nhất định sẽ toả sáng trong Quần Long thịnh yến”.
Long Hạo ở bên cạnh dặn dò với vẻ mặt nặng nề.
Cách đó không xa, Cơ Vô Dạ cũng có vẻ mặt vô cùng khó coi, hắn ta đột nhiên cảm thấy lời đánh cược của mình và đối phương như một trò cười.
“Rốt cuộc mình cần phải tiến bộ thêm bao nhiêu nữa?”
Lâm Nhất lẩm bẩm, tu vi thăng lên cảnh giới Âm Dương đại thành, lĩnh ngộ Bá Trảm Thiên Hạ và Kiếm Phá Sơn Hà, thực lực của hắn đã mạnh hơn ít nhất gấp đôi so với trạng thái trong lần đầu giao đấu với Hám Thiên Ma Viên vào mấy ngày trước.
Hắn thậm chí còn không thi triển kiếm ý Thông Linh, phải nói rằng đợt thú triều nghìn năm khó gặp này đúng là một kỳ ngộ lớn lao.
Nếu là bình thường không có cuộc giết chóc bất tận này và không thể hiểu được bản thân, kiếm pháp của hắn sẽ không bao giờ có thể tiến bộ như thế.
Sau khi thở hồi sức, hắn tìm được yêu đan cấp bậc bá chủ của Hám Thiên Ma Viên trong đống xương cốt máu thịt chất thành núi.
Viên yêu đan kia lượn lờ ma quang màu đen, toát ra khí tức cuồng bạo, linh khí thiên địa ẩn chứa trong nó đạt tới một mức độ đáng kinh ngạc.