Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 2863



“Lâm Nhất đúng là có khí phách của tổ sư Kiếm Vô Danh”.  

Sau khi Nam Cung Vãn Ngọc rời sân, trận chiến này hoàn toàn kết thúc, rất nhiều trưởng lão Kiếm Các đều tỏ vẻ cực kỳ hưng phấn, trong mắt đều lộ vẻ kích động.  

Mai hộ pháp sờ râu, rưng rưng nước mắt nhìn bóng lưng của Lâm Nhất.  

Nếu lão Các chủ và Thập Tam gia có mặt ở đây chắc chắn sẽ rất vui, tiếc là họ không thể nhìn thấy cảnh tượng này.  

“Từ nay về sau, chắc chắn tên của Lâm Nhất sẽ vang danh khắp cổ vực Nam Hoa!”  

Phong Dã siết chặt tay, vô cùng hưng phấn nói.  

Có người vui đương nhiên cũng có người buồn, so với thái độ mừng rỡ của người ở Đại Tần đế quốc, sắc mặt những người của Bắc Tuyết Sơn Trang đều vô cùng khó coi.  

Nhưng còn có người có sắc mặt khó coi hơn các trưởng lão của Bắc Tuyết Sơn Trang, cũng giống như Huyền Dương Điện có Lâm Đào bị giết, nhưng kẻ mang sắc mặt khó coi nhất lại không phải người của Huyền Dương Điện vậy.  

Nam Cung Vãn Ngọc thua trận, trong hàng triệu người chắc chắn sắc mặt của Viêm Long Tử là khó coi nhất, dùng từ gượng gạo cũng khó mà miêu tả được.

Rất nhiều đệ tử của Thiên Yêu Các thỉnh thoảng liếc mắt nhìn sang, ngay cả người của những tông môn gần đó cũng thế.  

Có điều lúc bị Viêm Long Tử hung hăng trừng mắt, những người này lại lập tức dời mắt đi, nghiêm mặt không nói gì.  

Điệu bộ đấy khiến Viêm Long Tử vô cùng khó chịu, trên mặt hắn ta lộ vẻ dữ tợn, giận dữ nói: “Nhìn cái gì, tiểu tử này thắng có liên quan gì đến ta?”  

Rõ ràng hắn ta định mặt dày vờ quên mất lời mình đã nói.  

Vì sợ uy danh Tam Tiểu Vương của hắn ta, còn có danh tiếng của Thiên Yêu Các, đoán chừng sẽ không có ai dám thật sự nói ra trước mặt mọi người. Lúc thấy sắp bỏ qua được chuyện này, Viêm Long Tử đang thầm thở phào nhẹ nhõm, thì một giọng nói uyển chuyển vang lên.  

“Hì hì, sao mọi người lại nhìn huynh, không phải sư huynh biết rõ sao?”  

Nguyệt Vi Vi híp mắt, cười tủm tỉm nói.  

Tiện nhân!  

Viêm Long Tử thầm chửi tục một tiếng, đen mặt nói: “Ta không hiểu cô đang nói gì”.  

“Hì hì, sư huynh trí nhớ kém, vậy để ta nhắc huynh. Chỉ cần Lâm Nhất đánh bại Nam Cung Vãn Ngọc, huynh phải tự tát mình mười bạt tai để chúc mừng. Đại trượng phu quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, chẳng lẽ sư huynh muốn lật lọng?”  

Người khác sợ hắn ta, nhưng Nguyệt Vi Vi thì không.  

“Viêm Long Tử ta trước giờ lời hứa nghìn vàng, nếu đã nói chắc chắn sẽ làm được, nhưng ta muốn biết ngoài cô ra còn ai nghe thấy chuyện cô nói không. Ai nghe thấy mời lớn tiếng nói ra, Viêm Long Tử ta có thưởng lớn!”  

Viêm Long Tử cười nhạt, nếu hắn ta đã quyết định mặt dày thì đương nhiên sẽ không tát vào mặt bản thân.  

Như thế chẳng phải sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ sao!  

Nha đầu này muốn đấu với hắn ta ư, còn ngây thơ lắm, hắn ta không tin có người dám khiến hắn ta mất mặt trước mọi người.  

“Ta nghe thấy”.  

Nhưng hắn ta vừa nói xong đã nghe thấy phía xa có một giọng nói nhanh nhảu chậm rãi vang lên.  

Trong mắt Viêm Long Tử lập tức hiện lên sát khí, không chỉ hắn ta mà những người khác đều ngạc nhiên. Ai… dám gây chuyện với Viêm Long Tử thế, không muốn sống nữa sao? 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.