*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Khương Tử Diệp lạnh nhạt nói: “Nếu ta buông ngươi ra, e rằng ngươi sẽ ngã bán sống bán chết. Ngươi ngoan ngoãn cho ta, nếu không ta thật sự ném ngươi xuống, thì ngươi sẽ không còn cơ hội bước vào bảng mười nữa đâu”.
“Cô buông ta ra, cho dù lão tử có ngã chết cũng không cần cô cứu”.
Ô Tiếu Thiên đỏ mặt tía tai, giận dữ hét.
“Chậc chậc chậc, đúng là có khí phách. Ô Tiếu Thiên ngươi đúng là quý nhân hay quên, hai năm trước trước khi được tông môn tìm thấy, ngươi thật sự đã quên là ai cứu ngươi ra khỏi tay mười tên tà tu rồi sao?”
Khương Tử Diệp tỏ vẻ giễu cợt, cười lạnh lùng nói.
Ô Tiếu Thiên lập tức cứng họng, trong đầu như nổ tung.
Năm đó hắn thua đối phương nên tẩu hoả nhập ma, điên điên khùng khùng, vì luyện ma công mà giết chết biết bao nhiêu tà tu, đắc tội với vô số thế lực.
Hai năm trước, hắn mơ hồ nhớ bản thân bị bao vây, ngất xỉu trong một nơi vùng đất tuyết.
Trong lúc mơ màng, hắn nhìn thấy một nữ tử đi xa, đợi sau khi hắn tỉnh lại thì đã ở bên trong Huyết Thương Các rồi. Sau đó tìm mấy lần vẫn không tìm thấy người cứu mình, đột nhiên nghe thấy Khương Tử Diệp nói tới chuyện này, khiến hắn sững sờ.
Sao lại là nàng ta!
Bịch!
Hắn cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, hai người đáp xuống đất, Khương Tử Diệp rút vải trắng đang quấn lấy Ô Tiếu Thiên, ném hắn khỏi đài Thăng Long.
Thắng thua đã rõ.
Trưởng lão Huyết Thương Các vội bay lên trời, đỡ lấy Ô Tiếu Thiên, kiểm tra thương tích một lần nữa mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn bị thương rất nặng, nhưng may là không ảnh hưởng đến căn nguyên, cũng không bị ma công cắn trả, chỉ cần nghỉ ngơi một lúc, vẫn còn cơ hội tranh đấu.
Một trận chiến rất nguy hiểm, nhưng lại khiến người khác mở rộng tầm mắt đã kết thúc.
Chiêu cuối của Khương Tử Diệp có thể nói là rung động lòng người, nhưng hình ảnh khiến mọi người ngạc nhiên nhất là nàng ta đã cứu tà tu Ô Tiếu Thiên.
Ô Tiếu Thiên không phải một người tốt, Huyết Thương Các cũng không phải tông môn chính đạo, rất nhiều người đều thấy dù có chết cũng là do hắn đáng đời.
Nhưng không ngờ rằng Khương Tử Diệp chẳng những cứu hắn, thậm chí còn ôm đối phương vào lòng, không khiến hắn ngã xuống, mất đi cơ hội cạnh tranh vào bảng mười.
Hành động này hơi mờ ám, khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa.
“Khốn kiếp, tức chết đi được”.
Nhìn thấy cảnh này, Viêm Long Tử cắn răng nghiến lợi.
Khương Tử Diệp này cũng là một nữ tử hắn ta rất để tâm, lúc trước nhiều lần theo đuổi đều không thành công, nhưng hắn ta đã xem nàng ta là người của mình từ lâu.