Trong mắt Lâm Nhất lộ vẻ ngạc nhiên, hắn đột nhiên xắn ống tay áo, nhìn thấy những đường long văn Tử Điện di chuyển dưới da thịt. Những long văn di chuyển kia như máu huyết trong mạch máu, khiến hắn cảm thấy cực kỳ huyền diệu.
Theo những long văn này, sức lực của cả cánh tay cũng dâng trào, trong chớp mắt đã đạt tới một mức độ kinh khủng.
“Dường như lực lượng ẩn chứa trong long văn Tử Điện đã dung hợp hoàn toàn với lực lượng Thương Long rồi…”
Tim Lâm Nhất đập mạnh, việc này quả thật có hơi bất ngờ, cho đến nay, khí lực của hắn đã hơn 100 đỉnh, hiện tại, lực đạo hội tụ trong quyền mang vẫn đang điên cuồng tăng vọt.
Khi hơn một trăm sợi Long Văn đều rót vào, tay phải Lâm Nhất gần như biến thành một cái chi rồng, khí lực cũng tăng đến 300 đỉnh.
Xoạt!
Một ý nghĩ vụt qua trong đầu Lâm Nhất, khí lực hệt như một vụ nổ kia ào ào tuôn ra. Tiến lùi đều nằm trong một ý nghĩ, không có một chút trở ngại nào.
Roi Tử Diễm Lôi Hoàng vốn phải dùng sức mới có thể điều khiển được, trước kia, hắn muốn điều khiển nó là việc cực kỳ khó khăn, nhiều nhất chỉ đánh ra một kích đã tiêu hao hết khí lực, nhưng giờ thì thoải mái hơn rất nhiều.
Thịch! Thịch!
Có tiếng bước chân đột ngột vang lên, từ khí tức, Lâm Nhất có thể cảm nhận được người đến là Tần Phong. Sau một đêm nghỉ ngơi hồi phục, có lẽ mọi người đã chuẩn bị tiến vào sâu trong dãy núi Hỏa Vũ, vì lẽ đó nên Tần Phong mới đến tìm hắn.
“Lâm Nhất, nên đi rồi!”
Nhìn thấy Lâm Nhất, Tần Phong khẽ thở ra một hơi, nhưng đột nhiên, trong mắt hắn ta lóe lên tia khác thường: “Huynh đã luyện hóa quả Ma Hồn rồi ư?”
Lâm Nhất khẽ gật đầu.
Tần Phong không khỏi hít một ngụm khí lạnh, luyện hóa quả Ma Hồn vốn rất đau đớn, vậy mà người này lại luyện hóa xong chỉ trong một đêm.
“Đi thôi”.
Sắc mặt Lâm Nhất bình tĩnh, cũng không vì chuyện thực lực tăng vọt mà có bất kỳ thái độ khác lạ nào.
Mấy ngày sau, nơi sâu trong dãy núi Hỏa Vũ, số lần đụng độ đội ngũ của các Đại Giới Vực ngày càng nhiều, tuy nhiên, một đường vẫn gió êm sóng lặng, rất là thông suốt.
Càng gần thành Hỏa Vũ, mọi người càng khiêm tốn hơn rất nhiều, tránh phát sinh mâu thuẫn trước khi tiến vào thành.
Mất đi sự che chở của Long Tượng, thành Hỏa Vũ đã sớm trở thành hiểm địa, cho nên không ai bằng lòng giảm bớt thực lực sau khi vào thành.
Bảy ngày sau, tầm mắt mọi người đột nhiên trở nên khoáng đạt hẳn, trong dãy núi bỗng xuất hiện một hoang nguyên mênh mông bát ngát, giữa sự bao la ẩn chứa hoang vu. Xuất hiện trong tầm mắt mọi người là một di tích cực kỳ khổng lồ nằm ở vị trí trung tâm hoang nguyên.
Di tích này rất rộng lớn, tầm mắt chỉ có thể nhìn đến một góc của nó, không cách nào quan sát được toàn cảnh.
Rất khó tưởng tượng trước kia đó là một tòa thành.
Có gió từ nơi xa thổi đến, mang theo hơi nóng vô tận, như lửa rơi xuống người.
“Nơi đó là thành Hỏa Vũ sao?”
Lâm Nhất có cảm giác rung động, tòa thành này thật sự lớn quá mức tưởng tượng, tuy nhiên, nó đã bị phá hủy gần như triệt để rồi.