*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhưng Lâm Nhất rõ ràng chỉ có tu vi cảnh giới Thiên Phách tầng hai, chênh lệch khá lớn với những người đó, không thể tưởng tượng rốt cuộc làm sao hắn làm được.
Vù!
Có tiếng xé gió chói tai đột ngột vang lên, giống như kiếm đâm rách bầu trời. Thân hình Lâm Nhất điên cuồng vọt đi, tóc dài tung bay, giữa mi mày hiện rõ phong mang.
Hai đại kiếm quyết đồng thời thôi thúc, hắn toàn thân áo xanh, trên người có sát ý vô tận kèm theo kiếm quang bay vọt đi.
Hàn ý lạnh lẽo cuốn qua đất trời, đám đông như rơi vào hầm băng, vô cùng kinh hãi. Lâm Nhất định ra đòn sát thủ, không định chừa bất cứ đường sống nào cho ba người Liễu Mộ.
Vừa nghĩ đến đó, bọn họ chợt cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Nếu ba người Liễu Mộ thật sự ngã xuống tại đây thì sẽ tạo thành sóng gió thế nào. Một nhân tài giới vực cấp thấp dùng sức một mình tiêu giệt ba thủ lĩnh giới vực cấp cao.
Hơn nữa, ba thủ lĩnh giới vực cấp cao này dù là Mặc Diễm, Từ Khuyết hay Liễu Mộ đều là kẻ hung tàn có tiếng.
Phụt!
Liễu Mộ đứng vững trên một tảng đá, lại phun ra một ngụm máu. Khi nhìn thấy Lâm Nhất giết tới, hắn ta lập tức quát lên: “Mục Tử Dịch, ngươi còn định đợi đến khi nào!”
Hắn ta vừa dứt lời, giữa đất trời lập tức dâng lên khí tức mạnh mẽ mà đáng sợ, cả bầu trời bỗng chốc bị nhuộm bởi ánh sáng đỏ.
Lâm Nhất hơi dừng bước, trong mắt lóe lên tia sáng quái lạ. Hắn cảm nhận được sự dao động của linh văn trong không khí.
“Ha ha ha, Lâm Nhất, ngày chết của ngươi đến rồi!”
Mục Tử Dịch hiện thân giữa không trung, không ngừng cười điên cuồng.
Khi thủ ấn cuối cùng được kết thành, giữa đất trời có mười ngôi sao màu máu xuất hiện. Ngay sau đó vô số xiềng xích màu đen lao tới giữa trời, từng sợi dây xích đan xen, giam cầm Lâm Nhất giữa không trung.
Giống như năm xưa Mục Tử Dịch giam cầm phong tỏa Kim Ti Ma Viên, chỉ là lần này càng đáng sợ hơn.
Hắn ta sử dụng mười bức linh đồ vẽ bằng yêu đan Long Huyết khiến uy lực của trận Tinh Khung Khóa Long này tăng vọt gấp mấy lần, đạt đến cảnh giới khó mà tưởng tượng.
Vù! Vù! Vù!
Ba người Liễu Mộ lau vết máu bên khóe miệng, chậm rãi xuất hiện trên bầu trời màu máu, nhìn Lâm Nhất bị xiềng xích khóa chặt, cười nhạt không thôi.
“Lâm Nhất, kịch hay mới chỉ vừa bắt đầu!”
Từ Khuyết cười dữ tợn, lạnh lùng nhìn về phía Lâm Nhất, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo cực kỳ hung ác.
“Trận Tinh Khung Khóa Long… Đây là át chủ bài sao?”
Nhìn dị tượng xuất hiện giữa trời, đồng tử Lâm Nhất bỗng co lại, chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên.
Dưới sự độ trì của linh văn, mười viên yêu đan Long Huyết in đường vân chi chít, treo lơ lửng giữa trời trông rực rỡ như những ngôi sao.
Trước kia Lâm Nhất đã được chứng kiến sự đáng sợ của trận thế này, phong ấn uy áp vương giả của Kim Ti Ma Viên, tạo cơ hội cho Mặc Diễm giết chết yêu thú Thiên Phách cấp vương giả.
Bây giờ đại trận này còn mạnh mẽ hơn, dùng yêu đan Long Huyết in linh văn gia trì, thay thế điểm mấu chốt của trận pháp này.
Bên ngoài kết giới màu máu có lẽ cũng có lượng lớn ánh sáng tinh khung rọi xuống, khiến cho ánh sáng màu máu tràn ngập bầu trời này trở nên dày nặng khó mà phá vỡ.
Còn những dây xích màu đen trên bầu trời thì đan xen giữa hư ảo và hiện thực, thoắt ẩn thoắt hiện, thậm chí có thể xuyên qua cơ thể con người như không khí, vô cùng quỷ dị và đáng sợ.
Vô số dây xích ngang dọc đan xen, Lâm Nhất có thể cảm nhận được rõ ràng kiếm uy của mình bị hạn chế rất lớn.
Không chỉ như vậy, chân nguyên trong cơ thể cũng chuyển động cực kỳ chậm rãi trong mơ hồ. Lần này hắn mở ra thất phách Thiên Tiên là mắt, mũi, miệng, tai, tay, chân, túc phách trong lòng. Vì thân pháp Thập Huyền Biến tạm thời chưa kịp tu luyện, chỉ có thể mở ra phách