*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tuy nói như vậy nhưng bầu không khí trong điện chính lại có vẻ hơi ngột ngạt, không ai lên tiếng trước, càng không có ai dám lộn xộn. Ngoại trừ đôi mắt đáng sợ này, họ còn sợ khi lấy được bảo bối sẽ bị những người khác trong đại điện tấn công.
Ít nhất là có Tống Nhuệ và Thạch Huyên ở đây, họ sẽ không trơ mắt nhìn kẻ khác lấy bảo bối đi.
So với cấm chế này, lòng người luôn đáng sợ hơn.
Nhớ lại trước đó vì cướp yêu đan của Thần Hỏa Ô, Thạch Huyên đã tàn sát không biết bao nhiêu người.
Trong đại điện thỉnh thoảng có ánh mắt nhìn lén Thạch Huyên để quan sát sắc mặt của hắn ta.
Thạch Huyên biết rõ trong lòng, bèn nhìn lướt qua bốn phía rồi lên tiếng: “Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, ta muốn lấy cuộn tranh này, nhưng nếu ta cứ thế mà lấy thì chắc hẳn sẽ có người không phục, ta cũng không làm khó dễ. Mọi người đều có thể dựa vào bản lĩnh thử một lần, ai lấy được cuộn tranh, ta sẵn sàng đổi bằng bảo bối ngang giá. Nếu không được, khà khà, vậy thì không còn gì để nói nữa”.
Những lời này của hắn ta nghe cũng không chói tai lắm, nhưng nếu nghĩ kĩ lại thì sẽ thấy rõ ràng hắn ta đang muốn lấy người khác làm mồi nhử.
Dù sao sức uy hiếp của thần mâu Kim Ô cũng rất lớn, bắt Thạch Huyên đi thử trước, hắn ta cũng chưa chắc có lá gan này.
Nhưng dù biết điều đó, mọi người ở đây cũng chưa chắc có lựa chọn tốt hơn.
Đừng nói ở con đường thông thiên, ngay cả ngoại giới cũng luôn như vậy, kẻ mạnh là vua.
Có rất nhiều người dao động, dù sao bảo bối trên người Thạch Huyên cũng không phải số ít, chỉ riêng viên yêu đan hắn ta giành được kia đã có giá trị không thua kém gì cuộn tranh trên tường.
Nếu hắn ta đồng ý đổi thì vẫn có rất nhiều người sẵn sàng.
“Để ta”.
Một thanh niên cảnh giới Thiên Phách tầng ba đỉnh phong căng thẳng đứng ra, mắt nhìn chằm chằm vào bức tường phía trước mặt.
Ánh mắt Thạch Huyên và Tống Nhuệ cũng lộ ra vẻ căng thẳng, thật ra hai người họ cũng không biết rốt cuộc thần mâu Kim Ô này có uy lực đáng sợ cỡ nào.
Thanh niên kia thôi động cả ba vùng khí hải cùng một lúc, chậm rãi bước từng bước đến gần bức tường vẽ đầy hoa văn kia trước vô số ánh mắt dõi theo.
Hắn ta không tấn công trực tiếp như người đầu tiên mà là chậm rãi tới gần, sau đó xoè bàn tay ra, rót chân nguyên vào đó rồi ấn lên tường.
Ầm!
Hoa văn trên tường được thắp sáng, không chỉ bức tường trước mặt, lúc này bức tường ở hai bên trái phải cũng phát sáng.
Cả đại điện như bắt đầu bốc cháy, một cảnh tượng quỷ dị xảy ra, bức tường rắn chắc đột nhiên trở nên hư ảo, bàn tay hắn ta ấn xuyên qua, một cuộn tranh xuất hiện trước mặt hắn ta.
“Đây...”
Mọi người khẽ biến sắc, mí mắt Lâm