Phong Huyền Dực thoáng chốc nổi giận, một tên Lâm Nhất cầm đạo binh tuyệt phẩm trong tay đẩy lùi hắn ta cũng thôi. Một con ma sủng thế mà cũng muốn bắt chẹt hắn ta, đúng là không thể nhịn được mà!
Hắn ta trở tay chưởng một phát, trực tiếp đánh nát đòn tấn công của ngựa Huyết Long.
"Hì hì".
Nhưng ngựa Huyết Long lại nhếch miệng cười, cũng chẳng thèm để ý, dáng người linh hoạt chớp nhoáng giữa không trung, không ngừng múa may roi Huyết Mãng trong tay.
Chát! Chát! Chát!
Dáng người Phong Huyền Dực như điện, thoáng chốc đã nhoáng lên vô số tàn ảnh, nghiền nát đủ loại đòn tấn công của ngựa Huyết Long như xay gạo.
"Chết đi!"
Phong Huyền Dực áp sát ngựa Huyết Long, vươn tay thành vuốt phượng chộp về phía nó.
Chát!
Còn chưa ra tay thì roi Tử Diễm Lôi Hoang đã theo tiếng đánh tới, trực tiếp quất lên bàn tay hắn ta, ánh sáng trên chiến giáp Hỏa Phụng lập tức mờ đi rất nhiều.
Phong Huyền Dực tức muốn hộc máu, suýt nữa thì có thể bắt được con mèo khốn kiếp kia rồi.
Rắc!
Nhưng bỗng dưng, con mèo đen chảy trong người dòng máu rồng trước mặt nhoáng lên một cái lại hiện ra, cầm con dao găm lập lòe ánh sáng lạnh chọc thẳng vào ngực của chiến giáp Hỏa Phụng.
Ngựa Huyết Long cũng không quan tâm kết quả thế nào, chọc xong lập tức bỏ chạy.
Dù sao trước đấy chạy chậm đã suýt nữa bị Phong Huyền Dực kia một quyền đánh chết nên nó vẫn nhớ kỹ bài học đó.
Song sức mạnh của một kích đó lại có chút nằm ngoài dự đoán của mọi người, chỉ nghe thấy một tiếng rắc lớn vang lên, chiến giáp trên người Phong Huyền Dực thoáng chốc ầm ầm vỡ vụn. Con phượng hoàng lửa biến ảo ra cũng nổ tung quét ngang không trung, nơi nó quét qua thậm chí ngay cả không gian cũng như bị xé rách.
Xoẹt!
Mọi ánh mắt đều lập tức nhìn sang rồi hít ngược một hơi.
Không ngờ, chiến giáp Hỏa Phụng trên người Phong Huyền Dực lại bị đâm nát!
Trong mắt mọi người đều khó nén nổi vẻ kinh ngạc, kia chính là bí thuật có trong công pháp Tạo Hóa cấp cao đó. Một khi thi triển thì sẽ tiêu hao rất nhiều.
Chẳng những là chiến giáp, ngay cả quần áo trên người Phong Huyền Dực cũng bị xé rách nhiều chỗ khiến hắn ta trông khá chật vật.
"Lâm Nhất, ngươi chờ đó cho ta, thù này không báo thì ta sẽ không phải Phong Huyền Dực! Đợi đến khi bảo điện Thương Long xuất hiện, tốt nhất là ngươi đừng có ló mặt ra, không thì ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!"
Sắc mặt Phong Huyền Dực xanh mét, biết đối phương liên hợp thì dù mình còn có át chủ bài chưa dùng nhưng cũng khó mà thắng được.
Thậm chí hơi không khống chế được cảm xúc, bị con ngựa Huyết Long kia chọc giận thì e rằng hậu quả sẽ khá là rắc rối.
Lời nói mà hắn ta lưu lại vang vọng khắp bốn phương, trong giọng nói tràn ngập sát khí cũng khiến trái tim người ta đập thình thịch, nhưng cả hòn đảo Phù Không vẫn yên tĩnh một cách đáng sợ.
Vô số ánh mắt nhìn dáng vẻ chật vật bỏ chạy của Phong Huyền Dực rồi quay đầu khó có thể tin nhìn Lâm Nhất.