Nhưng không còn cách nào khác, hắn ta không thể ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn chưởng này hạ xuống, mang theo dư uy của Phi Thiên Lãm Nguyệt đánh chết tất cả những kẻ đang thoi thóp.
Bùm! Bùm! Bùm!
Họ đã chết nhưng người vẫn không ngừng phát ra tiếng nổ vang dội, phát sáng như pháo hoa.
Chết một cách khá thê thảm giống với thanh niên áo xám trước đó, ngay cả hét cũng không kịp lên tiếng đã biến thành bụi bặm, phù văn còn sót lại trong vùng khí hải toả huyết quang phóng thẳng lên trời.
Quá nhanh!
Tất cả mọi thứ đều quá nhanh. Ai có thể ngờ được, khi Lâm Nhất thật sự có ý định giết người, những người như họ ở trước mặt Lâm Nhất thi triển Nguyệt Diệu Thần Quyền… Nói đúng ra là Nguyệt Diệu Thần Quyền vừa chạm đến mức độ võ học cấp Thánh Linh, thì đến cả con chốt thí cũng không được tính, bị chém như gà đất chó sành.
Hôm nay đã định sẵn sẽ máu tung toé khắp bầu trời, chiến giới Thần U không ngừng than khóc.
Kim quang nổi lên!
Thủ lĩnh của đám người này, kẻ còn sót lại là thanh niên mặc giáp vàng hét lớn, trên người hắn ta phát ra ánh sáng tối tăm và ánh lửa. Hắn ta bay lên không trung, lao về phía Lâm Nhất.
Hắn ta thi triển chiêu thức cuối cùng của mình, đôi mắt đỏ như máu, hắn ta muốn đồng quy vu tận với đối phương.
Lâm Nhất đã tung chiêu hai lần, mặc dù hắn ta bị thương không nhẹ nhưng vẫn cho rằng còn cơ hội đồng quy vu tận với đối phương, ít nhất thì hắn ta nghĩ vậy.
Đáng tiếc, hắn ta đã nghĩ nhiều rồi.
Lâm Nhất quá mạnh, đã thế còn không cho hắn ta bất kỳ cơ hội này, lập tức thi triển thức cuối cùng của Nguyệt Diệu Thần Quyền.
Nhất Triêu Phong Nguyệt, Vạn Cổ Trường Tồn!
Quyền này không chỉ ẩn chứa áo nghĩa của cổ ấn Thái Âm, còn chứa đựng uy lực của Nhật Diệu Thần Quyền, còn có hai đại kiếm quyết thi triển cùng lúc và kiếm ý Thông Thiên âm thầm hỗ trợ… Nó tập hợp mọi hiểu biết của Lâm Nhất về võ học cấp Thánh Linh, đã chạm đến mặt ngoài của võ học Thánh Linh.
Chỉ mới là mặt ngoài nhưng nó đã mạnh đến mức thái quá, bởi vì nó là võ học cấp Thánh Linh.
Thần thánh có linh, vô địch thông thiên!
Thanh niên mặc giáp vàng vừa bước một bước, thậm chí còn chưa đặt chân xuống đất đã bị một quyền này đấm chết tại chỗ.
Hắn ta quá thê thảm!
Thê thảm hơn cả những đồng đội của mình trước đó. Hắn ta đã tuyệt vọng đến mức muốn đồng quy vu tận với đối phương, kết quả lại phát hiện ra mình còn chẳng có cơ hội bước chân.
Bùm!
Pháo hoa xán lạn, tử vong vô tình.
Dưới ánh trăng, Lâm Nhất trong bộ quần áo xanh phát sáng ánh bạc. Hắn nhìn về phía trước, ở cuối tầm nhìn, sinh linh tận diệt!
Tất cả thuộc hạ đều chết sạch, không chừa một tên.
Quá thê thảm!
Đây là một sự kiện hệ trọng xưa nay chưa từng có, cả cao nguyên Hoàng Sa đều trở nên hỗn loạn, dấy lên sóng to gió lớn.
Khi thanh niên áo xám bị Lâm Nhất gi ết chết đầu tiên đã gây chấn động cho cả hoang nguyên. Sau khi chết, những phù văn phác hoạ từ Linh văn được nuôi dưỡng trong vùng khí hải của hắn ta bị nhuộm thành một màu máu, phóng lên màn trời cao nhất của không gian này.
Đó là cảnh tượng cực kì kinh khủng, bốn phù văn dính máu bay vút lên trời, nở rộ ở nơi cao nhất trên bầu trời, biến thành làn sương máu lượn lờ mãi không tan biến. Phù văn khắc sâu trên trời, trông cực kì bắt mắt, nhìn từ xa vẫn có thể thấy rõ.
Nó tựa ngôi sao có màu của máu, dù đang ở đâu trong cao nguyên Hoàng Sa cũng có thể dễ dàng nhìn thấy.
Điều này rất đáng sợ, mặc dù cao nguyên Hoàng Sa có điều kiện khắc nghiệt cũng chưa từng xuất hiện dị tượng này, nó lập tức khơi dậy lòng tò mò của mọi người.
“Đây là thứ gì thế? Chẳng lẽ là có dị bảo xuất thế…”
“Đây… Đây không phải bí thuật của chiến giới Thần U sao? Những phù văn này phải ở trong cơ thể họ mới đúng, sao lại phá thể ra ngoài chứ… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Có người quen biết chiến giới Thần U nhận ra phù văn đó.
“Trời ơi, lẽ nào chiến giới Thần U có người chết?”