Ngôi sao rơi xuống, mưa gió vần vũ.
Lâm Nhất đứng sừng sững giữa không trung, cả người tỏa ra kiếm quang sáng lấp lánh, dường như chỉ cần giơ tay lên là có thể khiến cả bầu trời chấn động. Khí thế sắc bén ấy làm cho người ta cảm thấy kh ủng bố, trông hắn cứ như một vị trích tiên lóa mắt hơn người giáng xuống trần gian.
"Kiếm ý Thông Thiên đại viên mãn!” "Sao hắn có thể làm được vậy?"
"Chẳng phải mới chỉ là Thiên Phách tầng năm thôi à! Trời đất ơi... Rốt cuộc thì Lâm Nhất kia đã làm thế nào vậy? Bất ngờ thật luôn".
Ngay cả Tinh Quân cũng khó mà hiểu được kiếm ý Thông Thiên, nhưng Lâm Nhất lại tu luyện tới đại viên mãn khi mới chỉ ở cảnh giới Thông Thiên. Điều này quả thật khó tin, khiến người ta không thể nào tưởng tượng nổi.
Với kiếm uy khủng khiếp sau khi Thiên Nhân Hợp Nhất tỏa ra từ trên người Lâm Nhất, người trong cùng cảnh giới quả thật chỉ nhỏ bé như một con kiến ở trước mặt hắn. Hắn như một vị vua của các loại kiếm, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều tỏa ra quyền uy kh ủng bố, một ánh mắt cũng đủ để khiến cho người ta phải quỳ rạp xuống không đứng lên nổi.
"Yêu nghiệt, đây mới là yêu nghiệt thật sự!”
Dưới bầu trời, con ngươi của các trưởng lão thuộc những tông môn siêu cấp kia như muốn rớt ra ngoài.
Đế Vũ đứng ngạo nghễ giữa không trung, nhìn Lâm Nhất cả người tỏa ra kiếm uy kh ủng bố dưới vô vàn ánh sao thì không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Ban đầu, hắn ta tưởng rằng sau khi lấy ra trái tim Viêm Long là có thể đè bẹp đối phương một cách dễ dàng. Ai ngờ, Lâm Nhất kia thế mà vẫn còn giấu một con át chủ bài như vậy.
Khốn thật!
"Kiếm ý Thông Thiên đại viên mãn thì sao? Ở trước mặt ta thì cũng chỉ có chết mà thôi!"
Vẻ mặt Đế Vũ lạnh lẽo, cả người lập tức bùng lên một ngọn lửa màu vàng cháy hừng hực. Hắn ta thi triển ý chí võ đạo đến cực hạn, liều mạng đốt cháy sức mạnh của trái tim Viêm Long, một cơn lốc uy áp Viêm Long cực kỳ khủ ng bố chợt bùng nổ rồi xuyên thủng không trung.
Cơn giận của Viêm Long!
Hai tay hắn ta kết ấn rồi đẩy mạnh về phía trước, những con Viêm Long trên trời lập tức nổi giận gầm lên một tiếng với hư không. Một ngọn lửa kh ủng bố được phun ra từ trong miệng chúng rồi thoáng chốc đánh thẳng về phía Lâm Nhất.
Ầm! Ngọn lửa ngang ngửa Long Viêm kia cưồn cuộn ập tới trước mặt Lâm Nhất.
Chỉ thấy giữa biển lửa ấy, đôi cánh Kim Ô trên lưng Lâm Nhất lập tức tỏa sáng. Bóng người của hắn thoáng chốc dịch chuyển, nơi nơi đều là tàn ảnh, tốc độ ấy nhanh đến nỗi khiến người ta không tài nào phân biệt được đâu là thật, đâu là giả.
Äm! Ầm! Ầm! Vô số tia lửa nổ tung, bóng người cũng biến mất, hơn một ngàn tàn ảnh thoáng chốc chỉ còn lại chân thân.
Ánh mắt của mọi người không kiềm được đổ đồn về phía Lâm Nhất, chỉ thấy có vô vàn kiếm thế đang điên cuồng tụ tập lại trên người hắn giống như từng luồng uy áp của đất trời.
Vì vậy, kiếm thế của hắn càng trở nên khủ ng bố và vẫn đang điên cuồng mạnh lên, còn cộng hưởng với đất trời dưới sự đàn áp của uy áp Viêm Long.
Vẻ mặt Đế Vũ lạnh lẽo như băng, trái tim Viêm Long tỏa ra ánh sáng chói mắt, không gian xung quanh biến đổi, phát ra một tiếng gầm trầm đục. Con ngươi vàng óng của hắn ta phảng phất như mắt rồng, có thể xuyên thủng hư không.
Khoảnh khắc ấy, hắn ta giơ tay lên, lòng bàn tay hiện lên một dấu ấn tỏa ra uy áp kh ủng bố của Tinh Quân. Sau khi Đế Vũ đánh một chưởng ấy ra, tiếng rồng ngâm vang tận mây xanh, ánh lửa rợp trời, sức mạnh của nó không ngừng đè ép xuống, nơi đi ngang qua, không gian lập tức sụp đổ như rạ.
Nhưng đây chỉ là dị tượng, không gian vẫn chưa sụp thật. Có điều, nó cũng đủ để lừa gạt, tạo một áp lực lớn cho Lâm Nhất.
Hơn nữa, rõ ràng một chiêu kia của Đế Vũ đã sử dụng bí thuật nào đó, vì sức. mạnh của nó hoàn toàn mạnh hơn cảnh giới hiện nay của hắn ta.
"Đế Long Ấn!"
Dưới vòm trời, ánh mắt của các trưởng lão thuộc những tông môn siêu cấp lập tức lóe lên vẻ sắc bén. Đế Long Ấn có tiếng cực kỳ kh ủng bố ở đại thế Côn Luân. Nó là bí thuật của Long tộc và phổ biến rất rộng rãi. Nếu không có huyết mạch của Long tộc, muốn tu luyện thành công quả thật khó như lên trời.
Đế Vũ chỉ dựa vào một trái tim của rồng mà đã tu luyện được bí thuật ấy thì quả là hiếm thấy.
Sau khi Đế Long Ấn được thi triển, nó khiến người ta cảm thấy như không gian bị xoắn chặt rồi sụp xuống, sâu bên trong hoàn toàn bị khóa kín. Thế tấn công của hắn ta lại điên cuồng mở rộng, vô số ngọn lửa tụ tập lại thành lốc xoáy đan xen khắp nơi, sau đó cuồn cuộn xông về phía Lâm Nhất.
Thanh Tiêu tại thụ, Tử Diên hoa khai!
Nhưng Lâm Nhất ở trong trận lại chẳng chút để ý, hắn dùng dị tượng do hai kiếm quyết biến thành che phủ trời đất. Cơn lốc lửa xông tới còn chưa đến gần đã bị kiếm quang do hắn thi triển chém thành cát bụi.
"Phong mang sắc bén thật!". Truyện Quân Sự
Mọi người thấy Lâm Nhất vẫn bình chân như vại, còn bộc lộ ra phong mang sắc bén cùng kiếm ý Thông Thiên đại viên mãn tràn ngập khí thế dưới sự bảo phủ của Đế Long Ấn.
Riêng Đế Vũ lại hết sức bình tĩnh, con ngươi lập lòe, tin rằng mình chắc chắn sẽ thắng.
Đây cũng không phải do Đế Vũ ngạo mạn, mà là mọi thứ vẫn nằm trong sự kiểm soát của hắn ta vì sơ hở của Lâm Nhất khá là rõ.
Giết!
Hắn ta thả người xông tới, mở bàn tay ra, Đế Long Ấn điên cuồng bùng nổ. Âm, ầm, ầm, thoáng chốc có vô số ánh sáng che trời lấp đất bắ n ra từ lòng bàn tay Đế Vũ. Cả đất trời như bị hẳn ta nằm trong lòng bàn tay, Lâm Nhất lập tức cảm nhận được một áp lực cực lớn.
Cơ thể đối phương thoáng chốc phóng to lên trong mắt hắn, còn hắn lại trở nên vô cùng nhỏ bé dưới một chưởng kia.
Đế Vũ giống như một vị vua giáng thế, long uy cưồn cuộn, kiêu căng ngạo. mạn, coi rẻ tất cả mọi người có mặt ở đây.
Rắc! Rắc! Rắc! Dưới sự đàn áp của một chưởng kia, kiếm ý Thông Thiên đại viên mãn thế mà lại xuất hiện những cái khe. Điều này quả thật khó tin, dù cảnh hiện tại của Lâm Nhất không được cao, chưa thể phát huy ra toàn bộ sức mạnh của nó.
Nhưng kiếm thế ấy cũng không nên xuất hiện vết nứt dưới đòn tấn công của Đế Long Ấn.
Đế Vũ quả thật rất mạnh, song vẫn chưa kh ủng bố đến mức như vậy. Đây là điều mà mọi kiếm khách đều cảm thấy khó hiểu.