Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3869: C3869 Phùng chương



Nhưng, cũng chỉ có thế mà thôi.

Trong các đệ tử thân truyền, không ai có thể áp chế được hắn ở Thiên Phách cảnh, nếu phải nói thì chỉ có Diệp Tử Lăng có chút khả năng mà thôi.

Phùng Chương? Hoàn toàn không thể nào!

Khi Lâm Nhất sắp bị kiếm quang nuốt chửng, cuồng phong xé nát, chớp giật làm nổ tung thành muôn mảnh, hắn bắt đầu hành động.

Kim quang bắt đầu khởi động, Lâm Nhất chỉ lóe lên một cái vô cùng bình thường, rồi đấm ra một quyền.

Rầm!

Dị tượng vô cùng dữ dội, như thể sông băng vỡ tan, theo sau là những vết nứt lan rộng, chỉ trong nháy mắt đã tan thành hư vô.

Đã bị phá rồi?

Chỉ đơn giản vậy thôi sao?

Mọi người trố mắt kinh ngạc, đã nghĩ Lâm Nhất không thể bại ngay chiêu đầu, nhưng không ngờ lại đơn giản phá được chiêu Phong Động Cửu Tiêu này, hắn thậm chí không rút kiếm ra.

"Trình độ kiếm đạo mạnh quát"

Các trưởng lão trên đài cao đều sáng mắt, kinh hãi không thôi.

Họ đương nhiên có thể nhìn ra, Lâm Nhất đã dựa vào trình độ kiếm đạo thâm hậu của mình, trong giây lát tìm ra được điểm sơ hở lớn nhất của chiêu Phong Động Cửu Tiêu. Tuy trông có vẻ bình thường, nhưng trên thực tế đòi hỏi trình độ kiếm đạo thâm hậu, nhãn lực, thân pháp, khống chế lực đạo đều phải ở


trình độ khủng khiếp.

Chỉ c ần sai lệch một chút, với cảnh giới của Lâm Nhất, hắn sẽ trực tiếp chết dưới chiêu kiếm này.

Sự tự tin mạnh mẽ đến vậy khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng.

"Dường như... chỉ có vậy thôi."

Lâm Nhất nhướng nhẹ đôi lông mày, cười nói với Phùng Chương bị lùi về khi kiếm thế bị phá tan. Nụ cười ấy nhẹ nhàng tự tại, như đang tản bộ trong vườn

ngắm hoa thưởng thức mưa, thong dong vô cùng.

Nhưng trong mắt Phùng Chương, nó cực kỳ chói mắt, hắn ta lạnh lùng nói: "Ta xem ngươi có thể cười đến lúc nào!"

"Lôi Lệ Phong Hành!" Một chiêu kiếm khác phóng ra, quang mang bừng sáng, tiếng sấm rền như yêu thú gầm thét trong đám mây. Ánh chớp vô tận chiếu sáng khuôn mặt Phùng

Chương, trông hắn ta thêm phần dữ tợn.

Khi chiêu kiếm này hạ xuống, tiếng sấm gầm ấy đã khiến linh hồn người ta run rẩy, sợ hãi đến tột cùng.

Lâm Nhất khế mỉm cười, thúc dục Kim Ô Cửu Biến, từng trận kim quang lại lóe ra. Trong giây lát tàn ảnh chồng lên nhau trong hư không, từ ngón tay phát ra tiếng rồng ngâm.

Rầm!

Âm thanh này lập tức át đi tiếng sấm, hắn bình tĩnh tự tại, nắm đấm bàn tay phải mở ra, đan ngón tay thành kiếm, nhẹ nhàng vẽ một đường trong hư không.

Kẹt xoẹt!

Hiện tượng kỳ dị do chiêu kiếm của Phùng Chương biến hóa ra bị tan rã hoàn toàn bởi một đường vẽ ấy.

"Xướng Phong Phá Lãng!"

Sắc mặt Phùng Chương càng thêm u ám, hắn ta không lùi bước, đứng trên không trung phóng ra một nhát kiếm xuyên tới.

KẹtI Kẹt! KẹtI Hư không như vô số tầng màn nước, bị chiêu kiếm này không ngừng đâm xuyên qua. Mỗi lần xuyên qua một tầng, ý chí của gió trong kiếm của hắn ta lại

tăng gấp đôi.

Khi tới trước mặt Lâm Nhất, hắn ta đã xuyên qua đủ bảy tầng màn nước, những màn nước tan rã trên không trung tỏa sáng lấp lánh, huy hoàng mỹ lệ.

Nhưng chiêu kiếm này lại trực tiếp nhằm vào trán Lâm Nhất, hung ác mà tàn khốc.


Lập tức có tiếng la hét vang lên khắp nơi, cô nhóc Vũ Nhược thậm chí hoảng sợ ôm miệng lại, sợ tới mức sắc mặt tái nhợt. Diệp Tử Lăng nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo lóe lên, Phùng Chương đã không chỉ quá đáng mà thôi.

Đây là muốn lấy mạng Lâm Nhất! Các đệ tử thân truyền khác ở trên đài cũng lóe lên ánh mắt kinh ngạc.

Nhưng cuối cùng vẫn không ai lên tiếng, Lâm Nhất quá kiêu ngạo, cho dù thực sự chết dưới kiếm của Phùng Chương, cũng là tự chuốc lấy họa.

Lâm Nhất liên tiếp phá hai chiêu, trong mắt Phùng Chương đó là hai bạt tai, hắn ta hoàn toàn không thể nhẫn nhịn được.

Nếu ngươi muốn chết, ta sẽ chiều lòng ngươi, cứ xem ngươi phá nó ra sao!

Hắn ta lập tức động sát tâm, chiêu kiếm Xướng Phong Phá Lãng này hung ác khiến người ta ngỡ ngàng, tim đập như muốn nhảy ra ngoài.

"Hay lắm!"

Nhưng không ai ngờ, trên gương mặt trẳng ngần như ngọc tuyệt sắc của Lâm Nhất, không hề có chút sợ hãi, hắn khẽ nhướng đôi lông mày dài, khóe mắt tỏa nụ cười. Khuôn mặt anh tuấn ưu nhã ấy, trong giây lát trở nên đẹp đến mức khiến người ta có ảo giác, cái gọi là "phong thái tuyệt trần, ngọc thụ lâm phong” chẳng qua chỉ có vậy.

Hắn chắp tay, kiếm ý hùng vĩ hóa thành sóng lớn vô biên, vọt lên không trung xé tan đám mây.

Một điều kỳ lạ đã xảy ra, rõ ràng chiêu kiếm vốn nhanh hơn cả chớp, nhưng trong giây lát cơn sóng dâng trào ấy, nó trở nên vô cùng chậm chạp trước mặt Lâm Nhất.

Chiêu kiếm hung ác tàn khốc ban nấy đột nhiên trở nên dịu dàng không gì sánh được.

Giống như quay chậm, Lâm Nhất nhẹ nhàng xoay người, chiêu kiếm đoạt mệnh ấy chẳng qua chỉ lướt qua má hắn.

Mái tóc dài bay phất phơ trong gió, Lâm Nhất khẽ mỉm cười, đưa tay lên gõ nhẹ vào đầu mũi kiếm.

Kengl Tiếng vang thanh thoát như tiếng phượng hót, thân kiếm xé tan những tầng

màn nước đã tích tụ, tỏa ra như sương mù, từng giọt nước lấp lánh ánh huỳnh quang ở bốn phía.

Thanh kiếm ấy cong vẹo, sức mạnh kinh khủng dọc theo thân kiếm tan biến đi, lòng bàn tay cầm kiếm của Phùng Chương lập tức rỉ máu. Hắn ta trố mắt kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ chiêu kiếm đoạt mạng này lại một lần nữa bị Lâm Nhất phá giải.


Trời ơi!

Các đệ tử thân truyền ở trên đài đều la lên kinh ngạc, những vị trưởng lão càng há hốc miệng, vô cùng sửng sốt.

Làm sao có thể như vậy?

Chiêu kiếm này bị phá quá đẹp, nếu nói hai chiêu trước là tìm ra sơ hở trong kỹ thuật, thì chiêu này đã bị áp đảo hoàn toàn về ý cảnh.

Ngươi muốn đạp gió rẽ sóng ư?

Được, vậy ta sẽ làm sóng cao tận mây xanh, cứ xem ngươi phá ra saoll

Rõ ràng Lâm Nhất không giỏi về ý cảnh thuỷ, cơn sóng kia hơi thô ráp. Nhưng hắn khéo léo dùng sức mạnh áp đảo, kiếm ý hùng vĩ trực tiếp gào thét tạo nên sóng lớn vọt tới tận trời.

Trình độ kiếm đạo bậc này, rốt cuộc nghịch thiên đến cỡ nào.

Đệ tử nội môn và đệ tử ký danh không thể nhìn ra cái gõ nhẹ của Lâm Nhất có bao nhiêu huyền ảo, sâu trong lòng họ dâng lên những đợt sóng kinh hoàng

cuồn cuộn, không thể diễn tả được sự chấn động, quả thực quá ngầu!

Lâm Nhất liên tiếp phá tan ba chiêu kiếm, tức là ba cái tát vang dội nện lên mặt Phùng Chương, cái sau càng vang dội hơn cái trước.

Sắc mặt Phùng Chương đỏ bừng, hắn ta dùng hết sức lực, mỗi chiêu kiếm đánh ta đều hung ác hơn, mỗi chiêu kiếm đều đáng sợ hơn.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.