Lãnh Ngạo Nhiên cười dữ tợn, hắn ta còn chưa kịp dứt lời, kiếm quang đã đâm ra.
Hắn ta tính toán rất chính xác, khúc Tử Diên Phi Vũ của Lâm Nhất đã đến hồi kết. Chỉ cần sống sót vượt qua kiếm trận nguy hiểm nhất và tới gần được đối
phương, là hắn ta có thể giết chết hắn chỉ bằng một kiếm.
Dưới cái nhìn của mọi người, nhát kiếm này của hắn ta đâm thẳng vào tim Lâm Nhất, vô số tiếng hô sợ hãi lập tức vang lên từ dưới mặt đất.
Nhưng ngay sau đó, Lãnh Ngạo Nhiên kinh ngạc phát hiện, có rất nhiều thánh văn quấn quanh vị trí trái tim của đối phương, làm thế nào chiêu kiếm tất
sát này của hắn ta cũng không thể đâm thủng.
Ngay lúc Lãnh Ngạo Nhiên định rút lui, Lâm Nhất buông sáo xuống, chỉ một ngón về phía hắn ta.
Một lá, một cây bồ đề, một bông hoa, một thế giới!
Bảy tầng biển hoa nở rộ và chồng lên nhau sau lưng Lâm Nhất. Khi hắn chỉ ngón tay, kiếm quang mênh mông xuyên qua như một con rồng.
Vút!
Huyền Thiên Trọng Giáp trên người Lãnh Ngạo Nhiên lập tức tách vỡ. Một cái lỗ đáng sợ xuất hiện trên cơ thể hắn ta, cả người bị hất văng ra ngoài.
Sắc mặt hắn ta trắng bệch đến mức không tưởng tượng nổi, khí tức yếu ớt chưa từng có. Sau khi tiếp đất, hắn ta không dám ở lại thêm một phút nào, kéo lê thân thể tàn khuyết điên cuồng bỏ chạy.
Phụt!
'Vết máu tràn ra từ khóe miệng Lâm Nhất, hắn từ từ rơi xuống từ trên không trung. Được mặt nạ bạc bảo vệ nên chiêu kiếm vừa rồi không thể đâm thủng trái
tim hắn.
Nhưng hắn vẫn bị thương không nhẹ, chẳng qua không nghiêm trọng bằng Lãnh Ngạo Nhiên mà vẫn còn sức chiến đấu.
"Lâm Nhất, ngươi không sao chứ?" Tiểu Băng Phượng ở trong hộp kiếm lo lắng hỏi.
Lâm Nhất bình tĩnh nói: "Ngươi đừng lo, đuổi theo Bôn Lôi Ma kiếm trước đã. Hắn ta vẫn chưa chạy quá xa.”
"Có người đuổi tới đây.” "Đừng lo, ta biết đó là ai. Cứ đuổi theo hắn trước đã." "từ"
Lâm Nhất xoay người, thân hình chuyển động trong hư không. Trong nháy mắt, hắn đã khoanh chân đáp xuống một tảng đá to.
Vút! Vút! Vút! Không lâu sau, ba bóng người đi đầu xuất hiện trong tâm mắt của hắn. Ngạn Đăng, Huyền Phi, Lôi Lam dẫn theo đệ tử thân truyền của ba tông môn hùng
hùng hổ hổ lao tới với vẻ mặt tà ác.
Khi nhìn thấy Lâm Nhất ngồi xếp băng, khóe miệng có vết máu, hai mắt Ngạn Đằng sáng rực, trong lòng mừng rỡ không thôi.
Tên này thực sự đã bị thương!
Mình biết ngay chiêu kiếm chí mạng vừa rồi của Lãnh Ngạo Nhiên sẽ không đỡ được dễ dàng vậy đâu.
"Công tử Tàng Hoa không ngờ nhỉ!" Ngạn Đằng nhếch miệng cười, trong mắt hiện lên chút kiêu ngạo, cho dù ngươi ép Bôn Lôi Ma kiếm bỏ đi thì đã sao, cuối cùng vẫn rơi vào trong tay ta.
Bây giờ hắn ta bị đẩy vào tình thế tuyệt vọng, thánh binh đã bị Bôn Lôi Ma kiếm cướp đi, lại làm chó cho đối phương trước mặt mọi người.
Trở về Huyền Vương điện chỉ có một con đường chết, nhưng nếu lấy được đầu của công tử Táng Hoa trở về, có lẽ đại sư huynh còn tha mạng cho hẳn ta.
"Một tháng gần đây, hắn đã giết không ít tà tu, sợ rằng giá trị bản thân khó mà tưởng tượng được!" Trong mắt Huyền Phi thoáng hiện vẻ tham lam, liếm môi
lưỡi khô khốc.
Hai mắt Lôi Lam nóng rực, lạnh lùng nói: "Ha ha, mặt nạ trên mặt hắn có lẽ là một món thánh khít"
Thánh khít
Ánh mắt Ngạn Đằng lập tức trở nên nóng rực. Nếu hắn ta có thể mang về, chắc hẳn sẽ bù đắp được tổn thất thánh binh bị cướp đi.
"Giết hắn!"
Ngạn Đẳng ra lệnh cho đệ tử Huyền Vương điện đi theo sau, Huyền Phi và Lôi Lam cũng ra lệnh y hệt.
Ba người bị thương nặng, mặc dù chắc chắc Lâm Nhất bị đâm vào tim, đã không còn sức lực chiến đấu, nhưng họ vẫn không dám mạo hiểm quá nhiều.
Vút! Vút!
Đám đệ tử của ba tông phía sau lập tức nhìn về phía Lâm Nhất, trong mắt dâng lên sát ý, nhưng phần nhiều lại hơi sợ hãi.
Sau trận chiến vừa rồi, trong mắt họ công tử Táng Hoa chẳng khác thiên nhân.
"Các người có chắc sẵn sàng bán mình cho hắn ta không?” Giọng điệu Lâm Nhất không hề dao động, ánh mắt quét qua, bình tĩnh hỏi.
"Giết hắn, chia đều bảo vật!" Ánh mắt Ngạn Đằng lạnh lùng, nghiến răng nghiến lợi nói.
Vút vút!