Lâm Nhất cười nói: "Ngươi cũng biết là năm đó, bây giờ ngươi thổi cho ta xem nào."
"Bổn đế, bổn đế..." Vẻ mặt của Tiểu Băng Phượng đỏ bừng, nàng ấy đã cố gắng kìm nén, nhưng vẫn thiếu tự tin bĩu môi nói: "Bây giờ ta không thổi đâu."
Lâm Nhất không nhịn được, suýt nữa bật cười ra tiếng.
Đại đế đúng là biết nói đùa, vừa rồi khoe khoang nhiều đến mức nếu một ngày không bốc phét thì cả người khó chịu.
Tin ngươi mới lạ!
Lâm Nhất lấy mấy viên Huyết Diễm Đan ra, ngồi xếp bằng, định chữa thương trước.
"Hi hi, cho bổn đế mượn chơi nha."
Tiểu Băng Phượng thấy vậy, trong mắt hiện lên vẻ ranh mãnh. Nàng ấy nhanh chóng giật lấy mặt nạ mặt trăng bạc trên mặt và cây sáo Tử Ngọc Thần Trúc bên hông của Lâm Nhất.
Lâm Nhất ngẫm một lát nhưng không ra tay, để mặc nàng ấy giật nó đi.
"Ha ha ha, đều là của bổn đế! Tiểu Hắc Hắc, chúng ta đi thôi!"
Tiểu Băng Phượng đắc ý cười to mấy tiếng rồi vỗ lên mình Tiểu Tặc Miêu. Nó lập tức hóa thành hình dáng của Long Mã thượng cổ, bắt đầu băng qua biển.
Tiểu loli đeo mặt nạ, quấn khăn choàng màu bạc, chiếc váy ngắn màu trắng biến thành một chiếc váy màu bạc lộng lẫy.
Nàng ấy ngủ trên lưng ngựa Huyết Long, đón gió biển, thổi cây sáo Tử Ngọc Thần Trúc, tức dấy lên những đợt sóng lớn trên mặt biển bao la, chơi đến quên cả trời đất.
"Con nhóc này..."
Khuôn mặt lạnh lùng của Lâm Nhất lộ vẻ mềm mại hiếm thấy. Cô nhóc này đã đi theo hắn, liên tiếp giết chết mấy chục tên tà tu.
Để nàng ấy điên một chút cũng tốt, nhưng đi theo Tiểu Tặc Miêu lâu cũng trở nên hơi gian xảo.
Cũng may nàng ấy xinh đẹp tự nhiên, cho dù có là kẻ trộm thật, cũng dễ thương đến mức khiến người khác khó mà tức giận nổi.
Dù sao cũng là Đại Đế, Lâm Nhất mỉm cười, để Huyết Viêm Đan phát huy tác dụng, chậm rãi nhắm mắt lại.
Trong lúc đang chữa trị vết thương, hắn cũng nghĩ về trận chiến với Bôn Lôi Ma kiếm lúc nãy.
Phải nói là cảnh giới chênh lệch quả thật khá chí mạng. Với tu vi hiện tại của Lâm Nhất, nếu không gặp được cao thủ Tinh Hà cảnh chân chính, nếu không có Tiêu Ngự kiếm, có lẽ hắn cũng không chịu nổi mười chiêu.
Tiêu Ngự kiếm cũng không phải là tồn tại vô địch.
Nó dựa vào kiếm ý của Lâm Nhất, đồng thời hắn cảm nhận rõ ràng, đạo Âm Luật của mình đã rơi vào bình cảnh nào đó.
Vẫn còn sơ hở khi kết hợp giữa Tử Diên Phi Vũ và Tử Diên Kiếm quyết, nếu không hắn đã không bị Bôn Lôi Ma kiếm tới gân người vào giây phút cuối cùng.
Có lế thủ đoạn mạnh nhất của hắn là Trần Quang kiếm pháp.
Khúc Tử Diên Phi Vũ là do Tử Diên Kiếm Thánh sáng tạo ra, Trần Quang kiếm pháp là do hắn hoàn toàn lĩnh hội được.
Dù thế nào đi nữa, Lâm Nhất đã cảm ngộ được rất nhiều về võ đạo từ trận chiến này.
Khi hắn mở mắt ra lần nữa, phần lớn vết thương đã bình phục, Tiểu Băng Phượng cưỡi ngựa Huyết Long, thổi sáo Tử Ngọc Thần Trúc trở về.
Âm thanh tiếng sáo của nàng ta rất trong trẻo và mang ý không linh, lọt vào. trong tai Lâm Nhất tựa như tiên âm sừng sững như núi cao.
Trong mắt Lâm Nhất thoáng hiện vẻ lạ thường. Cây sáo Tử Ngọc Thần Trúc trong tay nàng ấy dường như mạnh hơn hắn rất nhiều.