Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3955: C3955 Là nàng



Trên Phù Vân, trời trong năng ấm.

Lâm Nhất đi ra khỏi điện chính tông môn, rồi phi hành như một vị tiên bay qua màn sương, một lát sau có tiếng đàn vang lên.

"Là nàng!"

Lâm Nhất cong môi cười, xem ra Lạc Hoa cô nương vẫn chưa quên ước định với hắn.

Thiên Niên Hỏa, hắn cực kỳ hoài niệm cái hương vị đó.

Lâm Nhất li3m môi, đi theo âm thanh, thoáng cái hắn đã nhìn thấy núi Thánh Kiếm.

Ở xung quanh núi Thánh Kiếm, có rất nhiều đỉnh núi lơ lửng trấn áp núi Thánh Kiếm, bình thường đó là khu vực cấm. Lâm Nhất là đệ tử chân truyền phòng chữ Thiên, hắn có thể đi lại tự do ở Phù Vân Kiếm Tông, người ngoài

không được vào nhưng hắn thì vào thoải mái.

'Trên tầng mây trống không, càng đi càng vắng vẻ, xung quanh núi Thánh Kiếm tựa như tiên cảnh.

Lâm Nhất nghe tiếng đàn khá là tận hưởng, hẳn cảm nhận được ý cảnh phiêu miểu vô biên trong tiếng đàn. Nàng đang gảy mây, từng âm điệu tựa như đám mây bồng bềnh trong không trung, đặt mình vào trong đó, lâng lâng như thoát xác thành tiên.

Mây bay không phải ý ta, loáng cái đã một vạn năm.


Trong mắt người bình thường, mây bay chính là trời, dù có là những kẻ kiêu ngạo hay đầy thiên phú, phần lớn đều mắc kẹt dưới tầng mây, dưới bầu trời.

Nhưng trên tầng mây, lại là cái gì?

Lâm Nhất chợt hiểu ra, hắn ngẩng đầu nhìn sang với vẻ mặt ngưng trọng, trên tầng mây không phải còn có trời à?

Ngoài mây có mây, bên ngoài bầu trời còn có bầu trời khác!

Nghĩ đến đây, trái tim Lâm Nhất bỗng trở nên đau đớn tột cùng, một loại cảm xúc rối rắm phiên muộn trong lòng hóa thành áp lực cuồng bạo khôn cùng.

Âm ầm ầm! Kiếm ý của hắn hỗn loạn, sự kiên trì trong thời gian dài nào đó bỗng nhiên sụp đổ. Khủng hoảng bao phủ, kiếm ý hỗn loạn, chân nguyên nghịch hành, toàn

thân đau nhức vô cùng.

Nếu bên ngoài mây vẫn là mây, bên ngoài bầu trời vẫn là trời, vậy tu hành kiếm đạo có ý nghĩa gì?

Mặc dù ở chỗ sâu trên Phù Vân, vẫn ở dưới trời! Kiếm của ta, tu luyện đi tu luyện lại, cũng chỉ là một trò cười mà thôi. Phụt, trong lòng Lâm Nhất đau đớn, cảm xúc dữ dội vô cùng trào ra, một ngụm máu

tươi phụt ra từ trong miệng.

Sắc mặt hắn bỗng trở nên trắng bệch, trạng thái cả người cũng trở nên cực kỳ gay go, hắn ở trên mây lung lay sắp ngã.

'Tẩu hỏa nhập ma!

Một từ ngữ đáng sợ chợt xuất hiện trong đầu Lâm Nhất, hắn lập tức cảm thấy cực kỳ sợ hãi.

Trình độ kiếm đạo của hắn đang tan rã một cách kỳ lạ, giống như một tòa nhà cao tầng đang không ngừng bong ra từng mảnh, trong mơ hồ còn sắp sụp. đổ bất cứ lúc nào.

Lâm Nhất cười thất vọng, sáng vừa nghe đạo, tối phải chết!

Đúng là nghe đạo mà chết, nhưng chỉ là nghe đạo thôi mà, đạo này xa không thể tới, xa không thể tới!

Trong lòng Lâm Nhất chợt sinh ra lòng căm hận đáng sợ, đôi mắt hắn đỏ rực, có huyết lệ cuồng nộ.


Hận trời quá cao, hận kiếm quá ngắn! Cheng! Cheng! Cheng!

Đột nhiên, tiếng đàn bay trong làn mây dần biến ảo, hóa thành vương hầu liếc nhìn thế gian bằng nửa con mắt. Đây không phải âm Vương Hầu bình thường, cao cao tại thượng, tựa như bậc đế vương con trời, nhìn xuống nhân gian, bố thí cho ta và người khác.

Rõ ràng là một âm Vương Hầu bá đạo, giờ phút này lại hóa thành dịu dàng vô biên, giống như một cánh tay trắng nõn mềm mại như nước, vỗ về cơ thể Lâm Nhất.

Vẻ mặt Lâm Nhất dần dịu đi, kiếm ý hỏng bét trong cơ thể ngừng tan rã, ánh mắt cũng trong veo dần lại.

Tiếng đàn này tựa như có ma lực, biết nỗi bưồn trong trái tim này, đủ loại cảm xúc cứ thế mà tuôn ra.

Nửa khắc sau, Lâm Nhất đã hoàn toàn bình tĩnh lại, hắn nhìn về phía chân trời, thở dài một hơi: "Nguy hiểm thật."

Bóng người lên lên xuống xuống, sau vài cái chợt lóe, Lâm Nhất rơi xuống chỗ cũ, chỗ mà ngày thường hắn hay gặp bạch y nữ tử.

Trong tầng mây vô biên, ngọn núi đứng vững, trong ngôi đình nghỉ chân trên đỉnh núi, Lạc Hoa mặc một bộ trang phục màu trắng, ngồi đó đánh đàn. Vẫn giống như ngày thường, nàng ta đeo chiếc mũ có mảnh sa trắng, mông lung mà mơ hồ, không thể nhìn rõ diện mạo của đối phương.

Nhưng chỉ nhìn vào ngón tay đánh đàn của nàng ta thôi là có thể loáng thoáng đoán được, dưới mảnh sa trắng kia, chỉ sợ cũng là một gương mặt tuyệt sắc khuynh thành.

Lạc Hoa!

Lâm Nhất đạp mây hạ xuống, hắn dịu dàng cười nói: "Chính là Giang Nam phong cảnh đẹp, gặp lại quân vào mùa hoa rơi."

"Giang Nam? Giang Nam ở đâu vậy?"

Lạc Hoa ngẩng đầu lên nhìn, trong đôi mắt đẹp sau mạng che mặt hiện ra vẻ †ò mò.


Giang Nam ở đâu?

Lâm Nhất ngẩn người, sau đó hắn chợt cười to, nói thật hắn cũng không biết Giang Nam ở đâu.

Dù biết thì cũng không muốn đi, nếu được, Giang Nam cứ sống trong mộng thì tốt hơn. Nếu đến Giang Nam thật, có khi mọi ảo tưởng và tốt đẹp đều sẽ tan vỡ.

"Giang Nam chỉ là một giấc mộng, Lạc Hoa cô nương mới là thật. Đợi khi ta tỉnh mộng, thì nhìn thấy cô nương!" Lâm Nhất đi vào trong đình rồi ngồi xuống, hắn thấy trên bàn đã để sẵn bình rượu, hai mắt lập tức sáng lên.

Thiên Niên Hỏa!

Hắn ngắm bình rượu một lúc, sau đó rót đầy ly, thì thấy trong ly rượu trong và mát. Có ngọn lửa màu vàng, từng đốm nhỏ trôi nổi trong rượu.

Đúng là Thiên Niên Hỏa, Lâm Nhất cười một tiếng, hắn ngắm chén rượu rồi lắc lắc.

Chỉ chốc lát, những đốm lửa nhỏ màu vàng kia đã trồi lên mặt nước. Chỗ lửa mặt trời này hóa thành một con kim ô ngay trước mặt hắn, rồi bay lượn trong đình.

Dị tượng này thần kỳ đến nỗi không thể nói nên lời.

Lâm Nhất cầm chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch, hai má đỏ ửng, chỉ thấy nhẹ nhàng sảng khoái, hắn hít sâu rồi nói: "Rượu ngon!"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.