Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 660



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đây là sát chiêu nguyên thuỷ nhất, hiệu quả nhất, trải qua vô số năm tiến hoá, có một chiêu thức chiến đấu vẫn không ngừng được truyền thừa từ trong huyết mạch.  

Nguồn gốc của rất nhiều võ kỹ đều thông qua trận chiến giữa yêu thú mà lĩnh ngộ ra được.  

Lúc trước Lâm Nhất vẫn luôn cảm thấy Hoạ Long Điểm Tinh của Bộ Trần chưa đủ hoàn hảo, còn nhiều sai sót.  

Nhưng điểm quan trọng thật sự là gì thì hắn lại không cảm nhận được.  

Bây giờ xem trận chiến của mãnh hổ, hắn chợt hiểu ra, đột nhiên bừng tỉnh.  

Hoạ Long Điểm Tinh!  

Chiêu này nhìn như đang vẽ rồng nhưng trọng tâm thực sự lại là cú đấm điểm tinh, cú đấm này nhất định phải chứa tinh hoa của khí thế mãnh mổ, trong một hơi thở là phải đánh ra luôn.  

“Thì ra là vậy”.  

Lâm Nhất thầm gật đầu, trong đầu đã mô phỏng lại khí thế của Hoạ Long Điểm Tinh.  

Rầm rầm!  

Ma viên màu đen và cự hùng màu đỏ với thân hình như ngọn núi chợt ngã xuống, phát ra tiếng động lớn.  

Sau khi ngã xuống, sinh khí bị tổn hại, chúng đã bị mãnh hổ đánh chết.  

Lúc này chỉ còn lại một hổ một rắn, áp lực của mãnh hổ đã giảm đi nhiều, nhưng trước khi chết, ma viên màu đen và cự hùng màu đỏ cũng đã để lại trên người nó vết thương đáng sợ không kém.  

Nếu cứ tiếp tục thế này, chưa chắc mãnh hổ đã có thể cười được đến cuối cùng.  

Vụt!  

Đang đánh nhau, mãng xà xanh lục dần biến mất, khi nó sắp ngã xuống thì chợt vùng dậy, cắn một cái vào cổ mãnh hổ nhanh như chớp.  

Phụt!  

Máu phun ra từ cổ mãnh hổ, b ắn ra tung toé không ngừng.  

“Không ổn”.  

Lâm Nhất thầm nói trong lòng, nếu mãng xà xanh lục giết được mãnh hổ, chắc chắn huyết tường vi sẽ bị nó ăn mất.  

Ban đầu hắn định chờ hai bên đấu với nhau rồi cùng bị thương, lúc đó hắn sẽ ngư ông đắc lợi.  

Nhưng bây giờ xem ra phải ra tay trước rồi.  

Dám ra tay với yêu thú cấp bá chủ Huyền Võ tầng sau, chỉ một chút bất cẩn sẽ khiến bản thân vạn kiếp bất phục.  

Hắn không nghĩ được nhiều nữa…  

Đôi mắt sâu thẳm của Lâm Nhất loé lên, hắn nhảy từ trên cây cổ thụ xuống.  

Hắn điên cuồng thi triển Thất Huyền bộ tới cực điểm, nhảy trên trăm hoa, dọc đường đi, gió thổi lên liên tục, cuốn theo những cánh hoa bay khắp bầu trời.  

Trong nháy mắt hắn đã đi được nghìn trượng.  

Động tĩnh quá lớn, mãnh xà đang cắn mãnh hổ cũng dễ dàng cảm nhận được sự tồn tại của Lâm Nhất.  

Huyền Ảnh Vô Tung, Đại Nhật Tại Thiên!  

Nhưng không chờ mãng xà phản ứng lại, Lâm Nhất đã hét lên, hắn thi triển Thất Huyền bộ tới đỉnh phong.  

Bóng hắn đột nhiên mờ đi, sau đó bay lên không trung, chân nguyên thiêu đốt, toàn thân hắn bùng lên quang mang chói mắt giống như kim ô hoá mặt trời, nhanh như điện chớp trên không trung.  

Phút chốc, khi chỉ còn cách mãng xà chưa tới năm trăm mét.  

Kiếm tới!  

Lâm Nhất hơi nheo mắt, người ở trên


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.