Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 846



Giang Phong người đứng hạng 3, sức mạnh một quyền có thể đánh cho người ta ói máu văng xa, mất hết sức chiến đấu ngay tại chỗ.  

Trong số đệ tử ngoại môn khắp bốn phương, hắn nổi tiếng giỏi giang, trong số đệ tử nội môn thì hắn nổi tiếng bởi Chân nguyên hùng hậu. Nhưng ở trước mặt Giang Phong, hắn lại không thể đỡ nổi một chưởng, những đệ tử nội môn còn lại bị doạ cho vắt chân lên cổ bỏ chạy, không còn chút dũng khí nào để chặn lối vào nữa.  

Sắc mặt Giang Phong lộ ra chút khinh bỉ nhàn nhạt, cười nói: “Chút thực lực thế này cũng không biết xấu hổ mà đi chặn đường, người trong bảng Địa chẳng qua cũng chỉ có vậy mà thôi”.  

Hỗn Nguyên Quyết của hắn đã đạt đến đỉnh phong viên mãn, so với đám đệ tử tu luyện công pháp Linh cấp nửa mùa này thì mạnh hơn nhiều.  

So Chân nguyên thì có bao nhiêu người đến, hắn cũng không sợ.  

Tin tức mười đệ tử đầu bảng Nhân đánh bại đệ tử nội môn giống như những bông tuyết trên trời bay đến tai các vị trưởng lão ở trên bục Quan Vân.  

Đặc biệt là là những người đã luyện hoá cỏ Kiếm Hoàng trong danh sách mười người đứng đầu bảng Nhân, khi đối mặt với đệ tử nội môn đã không hề lưu tình mà đàn áp.  

Trưởng lão Bạch Đình nghe mà mặt tươi như hoa, cười không khép được miệng.  

Không khác lắm so với những gì ông ta dự đoán từ trước, mười người đứng đầu bảng Nhân sau khi luyện hoá cỏ Kiếm Hoàng, quả nhiên như được thay da đổi thịt, thực lực tăng vọt. Như vậy, Lâm Nhất không lấy được cỏ Kiếm Hoàng trong vòng thứ nhất thì bên trong Kiếm Chủng hắn có chín cái mạng cũng chẳng đủ để bị giết.  

“Khởi bẩm trưởng lão Bạch Đình, vừa mới nhận được tin tức, Hàn Chính Dương hạng thứ tư của bảng Nhân, dùng sức mạnh trấn áp đệ tử nội môn Chương Hàn, đại thắng trong mười chiêu!”  

"Giang Phong hạng ba bảng Nhân, một chưởng đánh trọng thương đệ tử nội môn, chiến thắng áp đảo đối thủ!”  

“Diệp Tu, hạng hai bảng Nhân, đồng thời đánh bị thương bốn đệ tử nội môn!”  

“Sở Hạo Vũ, hạng nhất bảng Nhân, chỉ xuất một kiếm, doạ lui một người, bị thương nặng một người, giết chết một người!”  

Ào!  

Tin tức cái sau càng trấn áp cái trước, tất cả mọi người sau khi nghe được chiến tích của Sở Hạo Vũ thì đều thoáng giật mình sợ hãi.  

Không hổ là người đứng đầu bảng Nhân, không ra tay thì thôi, một khi xuất chiêu liền khiến người ta kinh hãi như vậy.  

Đệ tử nội môn mà lại nói giết là giết, đến một kiếm của hắn cũng không đỡ nổi.  

Từng mẩu tin tức truyền về khiến sắc mặt tất cả mọi người ở Lạc Già Sơn càng lúc càng trở nên khó coi.  

Mấy người này người nào người nấy mạnh như thế, vậy thì Lâm Nhất sư đệ ở trong Kiếm Chủng chẳng phải sẽ không có chút đường sống nào sao.  

Ý cười trên mặt Bạch Đình không nén được mà càng sâu hơn, nhìn về phía Lạc Phong, cười nham hiểm nói: “Lạc lão quỷ, vẫn còn cười được à? Ta đã nói từ trước rồi, Lâm Nhất không luyện hoá được cỏ Kiếm Hoàng, ở trước mặt mấy người kia chỉ có thể làm chó lợn tuỳ ý người ta giết mổ thôi”.  

“Báo!”  

Đúng vào lúc này, một người vẻ mặt đầy căng thẳng vội vàng chạy lại.  

Đầu mày Bạch Đình khẽ nhíu, ông ta nhớ người này, đối tượng mà hắn ta phụ trách giám sát chính là Chung Vân Tiêu, trước đó có mấy tin không tốt đều là do hắn ta truyền về.  

Bây giờ lại đúng vào lúc ông ta đang đắc ý, nhìn thấy người này thì trong lòng không khỏi chửi thầm một câu xui xẻo, phẩy tay nói: “Không cần nói nữa, ta biết Chung Vân Tiêu chắc chắn cũng đánh bại đệ tử nội môn. Chỉ cần không phải là kẻ vô dụng thì sau khi luyện hoá cỏ Kiếm Hoàng đều sẽ có thu hoạch”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.