Những âm nhạc và nhạc phổ lâu ngày không gặp kia, đột nhiên khôi phục trong đầu, như lũ to trút xuống, một phát không thể thu dọn lại.
Đường Lạc Lạc vừa nãy trên sân khấu còn đờ người ra, đối mặt với cây dương cầm còn ngẩn ngơ một lúc, sau đó như có thần thánh trợ giúp, từ từ đưa tay ra, ngón tay trắng trẻo thanh mảnh như con bướm bay lượn trên phím đàn…
Tiếp đến, một khúc nhạc thanh thoát hoạt bát vang lên trong đại sảnh, kĩ năng của cô có lẽ không được gọi là tinh tế, cách đánh cũng không được xem là thành thục, nhưng rất kỳ lạ là, trong khúc nhạc gần như có một loại ma lực, khiến những người nghe được, tâm trạng bất giác cũng bay bổng theo đó.
Cái gọi là âm nhạc cảm động lòng người, quan trọng nhất, vẫn là tâm tình và tình cảm của người diễn tấu.
Chỉ có toàn thân toàn ý say đắm vào trong, người nghe mới có thể cảm động lây, có được sự vui vẻ và bi thương như vậy – đây là một cộng hưởng mà tài nghệ tinh tế không thể mang lại được.
Ánh đèn hình vòng trên sân khấu biểu diễn, tĩnh lặng chiếu xuống người Đường Lạc Lạc, cô một bộ váy đuôi cá, cả người rủ mắt xuống, cặp lông mi dày và cong hơi rung rung, khuôn mặt trắng tuyết như sứ dịu dàng và ngọt ngào, khoé miệng hơi cong lên, đôi môi là màu hồng phấn của thiếu nữ, xuyên qua làn da khoẻ mạnh, mái tóc đen nhánh, cả người tựa như một cô tiên nữ, phối hợp với khúc nhạc nhẹ nhàng và đẹp đẽ, nhắm mắt lại nghe, là một sự hưởng thụ của tâm hồn, mở mắt ra, lại là sự rung động của tâm hồn – bất kể là người hay nhạc, đều đẹp đến vô cùng.
Ngay cả có chỗ cô không thành thạo trong kĩ thuật, cũng có một mê lực khác biệt – giống như nột tác phẩm nghệ thuật giàu sức hấp dẫn, chính vì có thiếu sót, mới càng khiến người khác chú ý, trái lại trở thành đặc điểm.
Cả đại sảnh yến tiệc yên tĩnh đến nỗi một cây kim rớt xuống đất cũng có thể nghe thấy, tất cả mọi người đều nín thở tập trung, yên lặng thưởng thức, chỉ sợ phá vỡ hình ảnh đẹp đẽ này.
Mãi đến khi khúc nhạc kết thúc, Đường Lạc Lạc như tỉnh lại trong mơ, từ từ mở mắt.
Khoảnh khắc đó, đôi mắt cô trong veo, sáng ngời thực sự khiến người khác loá mắt.
Đứng dậy, Đường Lạc Lạc cong môi, giọng nói trong trẻo nói lời cảm ơn.
- Cảm ơn mọi người, hy vọng mọi người thích bài “Thu Nhật Tư Ngữ” này, chê cười rồi.
Thu Nhật Tư Ngữ…
Lúc này, trong đại sảnh yến tiệc tĩnh mịch đã lâu, đột nhiên bùng phát một tràng vỗ tay như sấm vang, sau sự yên tĩnh kinh ngạc qua đi, mọi người bắt đầu hoan hô, khúc nhạc vừa nghe thấy, thật là quá hay rồi!
Bạn không thể nói ra cô rốt cuộc đàn tốt chỗ nào, thậm chí, có một âm tiếc khác vẫn không đúng quy tắc, nhưng nghe lọt vào tai, lại thoải mái thích hợp như thế, khiến tâm trạng người khác trong chốc lát tươi đẹp hẳn lên, những người chuẩn bị xem trò hay, lúc này trên mặt đều say đắm nhìn Đường Lạc Lạc, cả hiện trường đều đứng lên, vỗ tay nhiệt liệt.
Lâm Uyển Du lúc nãy còn hết sức vui mừng chuẩn bị xem trò cười của Đường Lạc Lạc, lúc này ngớ người tại chỗ, nửa ngày trời mới phản ứng lại, không lầm đó chứ? Đường Lạc Lạc lại biết đàn dương cầm, còn đàn không tệ?
Tiện nhân này rốt cuộc đụng phải vận may lớn gì, mỗi lần đều có thể tự mình giải vây!
Đúng là đáng hận…
Lâm Uyển Du vốn muốn Đường Lạc Lac mất mặt, chuẩn bị xong xuôi để xem trò hề của cô, để Mặc Thiệu Đình nhìn thấy loại hàng đáng xấu hổ là Đường Lạc Lạc này, nhưng mà trước mắt, đều là sự thấu hiểu và ngọt ngào ngập tràn, Lâm Uyển Du chỉ cảm thấy trái tim của mình như bị kiến cắn, thực sự không kiềm chế được sự đố kị của mình.
Cô ta chịu không nổi nữa rồi, thực sự một giây phút cũng không nhẫn nhịn được nữa, cô ta muốn Đường Lạc Lạc cút khỏi tầm mắt của mình…
Lâm Uyển Du cắn chặt môi, sau đó tức giận bất bình lườm Đường Lạc Lạc, ra động tác tay với Mặc Tây Thành, nhấc đuôi váy lên, quay người đi về phía cầu thang xoay vòng ở lầu trên.
Đường Lạc Lạc lần đầu tiên biểu diễn trước nhiều người như vậy, tuy trên mặt rất điềm tĩnh, nhưng tực sự căng thẳng không chịu được, lòng bàn tay đều là mồ hôi, từ trên sân khấu đi xuống, cô đi thẳng đến bên cạnh Mặc Thiệu Đình, có chút lo lắng nói.
- Vẫn… vẫn được chứ? Có làm anh mất mặt không?
Mặc Thiệu Đình cười cưng chiều, kéo lấy tiểu nha đầu đang thấp thỏm không yên, vẻ mặt đều là quầng sáng êm dịu.
- Cô nói sao? Thực sự kiêu ngạo muốn chết luôn đó được chưa?
Đường Lạc Lạc ngại ngùng lè lưỡi, cảm thấy trên mặt nóng ran.
- Anh đừng trêu tôi nữa, thực sự vẫn là Lâm Uyển Du đàn tốt hơn, chỉ là mọi người cảm thấy mới mẻ, mới nể mặt tôi, mới không đến nỗi túng quẫn.
Trình độ đàn cầm của hai tay mình như thế nào, Đường Lạc Lạc vẫn tự mình biết lấy, đoán là vì thân phận bà Mặc của mình, cộng thêm đánh úp bất ngờ, mới thu được hiệu quả rất tốt.
Tuy rằng không có thiện cảm với Lâm Uyển Du, nhưng buộc phải thừa nhận, kĩ thuật đàn cầm của Lâm Uyển Du thực sự rất cao siêu.
- Không cảm thấy vậy.
Mặc Thiệu Đình vẻ mặt nghiêm túc không thể nghi ngờ.
- Tôi thì cảm thấy cô là tốt nhất.
Nói xong lộ ra một nụ cười nham hiểm gian ác, cúi người đến gần Đường Lạc Lạc hơi thở ấm áp phả vào tai Đường Lạc Lạc.
- Tôi là người hâm mộ số một của cô đấy, xin hỏi có phúc lợi cho người hâm mộ không?
- Đừng làm ồn, nhiều người như vậy.
Đường Lạc Lạc cười đẩy Mặc Thiệu Đình một cái, cậu Mặc cái gì cũng tốt, chỉ là sống với nhau hay thích giở trò vô lại, lại cứ khiến người khác không thể cự tuyệt.
Ánh đèn sàn khiêu vũ sáng lên, âm nhạc du dương vang lên, Mặc Thiệu Đình đưa tay với Đường Lạc Lạc.
- Bà Mặc, có thể mời cô nhảy một bài được không?
Dưới ánh đèn như hoàng hôn êm dịu, trên mặt người đàn ông hoàn mỹ khôi ngô, đôi mắt sâu xa thâm thuý, trong ánh mắt lấp tức phảng phất chút cưng chiều và yêu thương, miệng cười, lộ ra một nụ cười tuyệt đẹp – lúc Mặc Thiệu Đình nghiêm túc, tự có một tính khí lạnh lùng, nhưng cười lên một cái, thì là xuân về hoa nở.
Đường Lạc Lạc hình như nghe được tiếp nhịp tim đập của mình, bất giác đưa tay nhỏ nhắn của mình ra, đặt lên bàn tay to lớn của Mặc Thiệu Đình, sau đó, đầu óc như choáng váng, như cưỡi mây đạp gió được Mặc Thiệu Đình kéo vào sàn khiêu vũ.
Dưới ánh đèn lấp lánh, những quý ông quý bà quần áo sặc sỡ lần lượt nhảy múa, Đường Lạc Lạc mù tịt về khiêu vũ, chỉ có thể do Mặc Thiệu Đình chỉ dẫn mà âm thầm lần mò theo, nhìn thấy cô tinh thần phấn khởi, dáng vẻ mắt mở to cẩn thận dịch chuyển bước chân, Mặc Thiệu Đình nhịn không được khoé môi cong lên, nghe theo âm nhạc dẫn dắt nhịp điệu của cô.
Cử chỉ của Mặc Thiệu Đình tao nhã, khiêu vũ lên tự có sự trôi chảy và tuỳ hứng như một quý tộc, Đường Lạc Lạc dưới sự chiếu cố của anh, rất nhanh lần mò được quy tắc, lại có thể nhảy khá có dáng dấp.
Người nam anh tuấn, người nữ thuần khiết, hai người đang nhảy múa say sưa trên sàn khiêu vũ, thu hút gần như tất cả ánh nhìn của mọi người, mà Đường Lạc đưa tay đặt lên vai Mặc Thiệu Đình, chỉ cảm thấy bản thân như đang mơ.
Một giấc mơ vô cùng vô cùng đẹp đẽ, và không muốn tỉnh dậy lại nữa.
Cô chưa từng nghĩ đến, bản thân có thể có được nhiều như vậy, từ nhỏ đến lớn đều bị Đường Phù Dung chèn ép, cô có thể tưởng tượng kết quả tốt nhất, là bản thân có thể cao chạy xa bay, rời khỏi Đường gia, bắt đầu cuộc sống một mình tự do tự tại của bản thân.
Không nghĩ đến cuộc hôn nhân làm giả hoá thật này, sẽ khiến cô có được một người đàn ông quan tâm cô cưng chiều cô…
Nhưng tất cả đều không chân thật như vậy, có lẽ… là vì bản thân đang mang trên cái tên Đường Phù Dung thôi.
Nghĩ đến đây, tâm trạng vừa vui mừng không ngớt của Đường Lạc Lạc, liền giống như bị một tầng bóng đen bao phủ.
Tốt đẹp đến mấy, cũng đều là lừa dối.
Hôm nay đứng ở đây, vốn nên là Đường Phù Dung mới phải.
Đường Lạc Lạc đang chán nản tổn thương, liền thấy động tác Mặc Thiệu Đình từ từ ngừng lại, kéo lấy mình đi đến bên cạnh sàn khiêu vũ, lấy điện thoại ra nhìn nhìn, trong ánh mắt thoáng qua chút nghi ngờ.
- Sao thế?
Đường Lạc Lạc tò mò đến gần, liền thấy tin báo trên điện thoại Mặc Thiệu Đình, là tin nhắn từ Mặc Tây Thành: Anh hai, em đang ở phòng 609 trên lầu đợi anh, có chuyện nói với anh.
Loại vũ hội này, cử hành ở khách sạn thương mại cỡ lớn, đại sảnh thường là nơi mọi người giao lưu xã giao, trên lầu còn dành căn phòng cho những vị quan khách quan trọng, để tiện nghỉ ngơi, lúc này Mặc Tây Thành đặc biệt hẹn Mặc Thiệu Đình lên lầu trên, cũng không biết muốn nói những gì.
Đường Lạc Lạc không biết quan hệ đã không còn như xưa của Mặc Thiệu Đình và Mặc Tây Thành, mắt chớp chớp trêu đùa nói.
- Cậu chủ nhỏ tìm anh kìa, không biết là chuyện gì, thần bí ghê, giữa anh em hai người còn có bí mật riêng sao?
Mặc Thiệu Đình cũng bối rối, có chuyện gì mà phải đến trong phòng nói một mình, sắc mặt âm u của anh nhìn Đường Lạc Lạc, trong lòng nghĩ không lẽ có liên quan đến Đường Lạc Lạc, Mặc Tây Thành có ý với Đường Lạc Lạc, anh hiểu rất rõ, cũng cảnh cáo qua thằng nhóc đó, chỉ là Mặc Tây Thành rõ ràng không để tâm.
Lạc Lạc ngây thơ không hiểu chuyện, gần như không ý thức được tâm tư của Mặc Tây Thành đối với cô, nếu như Mặc Tây Thành có thể tự mình đánh bay ý nghĩ đó là tốt nhất, như xem ra, đây hầu như là không thể nào.
Nếu là như vậy, chi bằng…
- Cô rất tò mò sao?
Mặc Thiệu Đình do dự một lúc, nhẹ nhàng nói.
- Đúng rồi, chi bằng anh mang tôi theo cùng đi, tôi trốn ở cửa, lặng lẽ thôi, hù Mặc Tây Thành một trận!
Đường Lạc Lạc chuyển động con ngươi, cười tít mắt trả lời.
Vốn tưởng yêu cầu này của bản thân giống như làm loạn, không ngờ rằng Mặc Thiệu Đình đồng ý ngay.
- Được, tôi và cô cùng nhau lên trên, xem xem em ấy đang mưu tính cái gì, cô thì im lặng trốn ở cửa, nghe ngóng chúng tôi nói những gì, nếu cô đi ra thì đừng nhúc nhích, hiểu chưa?
Đây không phải là nghe lén sao?
Đường Lạc Lạc chớp chớp mắt, nghe lén hình như không hay lắm, lỡ như nghe thấy cái gì tin tức bên lề cái gì nỗi niềm khó nói của cậu chủ nhỏ thì sao?