Cô Vợ Trẻ Thế Thân Của Tổng Tài

Chương 134: Một đêm của tôi chỉ đáng giá ba mươi triệu



Mặt cô gái phút chốc trắng bệch.

Cao Dương Thành nhưóng máy cười, trêu Vũ Phong, "Cậu lớn Vũ cũng có lúc thô lỗ với phụ nữ cơ à?"

Sau đó nhìn lên người phụ nữ chịu lạnh nhạt ớ bên cạnh Vũ Phong, mặt không biểu cảm. mệnh lệnh "Ra ngoài!"

Rõ ràng chì la nai chữ đơn giàn, lại khiến cô ta kinh hãi, bị ngươi ta lạnh nhai khiến cô ta cuóng quýt dứng dậy, thoát khói cái căn phòng đẩy đáng sợ này.

Hai tên đàn ông xoàng xĩnh này, gay à!

Nếu không sao có thể lạnh nhạt với cô như vậy, phải biết rằng có là người đẩu bàng của cả Nhạc 

- Anh chuẩn bị quà mừng thọ chưa? Tôi cũng chuẩn bị một phần rồi, món quà nhỏ thôi, xem là một chút tâm ý là được rồi.

- Ngoan, buổi tối khen thưởng cho cô.

Mặc Thiệu Đình nhếch mày nhẹ, khí sắc tràn trề.

Đường Lạc Lạc lập tức đỏ mặt tía tai, thẹn thùng đấm vào anh một cái.

- Đừng nói bậy, mau lái xe đi!

Hai người trên đường cười cười nói nói, Đường Lạc Lạc giận thì giận, nhưng cũng không phải loại người lòng dạ hẹp hòi, huống hồ nỗi buồn đến nhanh qua đi cũng nhanh, tâm trạng sớm đã vui vẻ trở lại, yến tiệc mừng thọ lần này của Mặc lão gia vốn chuẩn bị tổ chức ở khách sạn, nhưng người già lớn tuổi rồi, không thích tổ chức ở bên ngoài, dứt khoát mời một đám bạn bè thân thiết, tổ chức ở khu nhà cũ của Mặc gia.

Khu nhà cũ của Mặc gia ở vùng ngoại ô, là một toà nhà lớn cổ kính, diện tích rộng lớn, kiến trúc hùng vĩ, xung quanh một dãy xanh ngắt, nhìn từ phía xa chỉ thấy một vòng xanh lá cây, được rừng cột trạm trổ bao quanh. Vô cùng có ý cảnh và tư tưởng.

Đường Lạc Lạc xuống xe, vẻ mặt hiếu kỳ nhìn đông ngó tây.

- Tiểu Ca Ca, khu nhà cũ này của nhà các anh, giống như trên phim vậy, chả trách sao ông nội thích chỗ này, mấy căn nhà khác đều không muốn đi, cổ kính quá, chà… đúng là cổ kính…

Thứ lỗi cho cô đi, nghĩa vụ giáo dục chín năm không nắm chắc tốt, suy đi nghĩ lại, cũng chỉ dùng một từ để hình dung.

- Đây đều đã trải qua tu sửa rồi.

Mặc Thiệu Đình cười nhẹ.

- Bên ngoài bảo tồn vẻ xưa cũ, thực ra bên trong sớm đã tu sửa thành kiểu cách của những biệt thự bình thường rồi, tôi đậu xe ở kho xe một lát, cô ngoan ngoãn ở đây đợi tôi.

Đường Lạc Lạc gật gật đầu, quay đầu nhìn cây cối cao lớn phía sau, cảm giác không khí ở đây đặc biệt trong lành, vừa ngẩng đầu nhìn xung quanh phía trước khu nhà cũ đậu đầy xe hơi đắt tiền, không ít trai gái ăn mặc gọn gàng đi qua đi lại, chắc là đều đi chúc thọ.

Mặc Thiệu Đình đoán chừng mang xe đậu trong kho xe nhà mình.

Trong lòng có chút căng thẳng, dù sao lần đầu tiên tham dự sự kiện chính thức của Mặc gia, Đường Lạc Lạc hít một hơi thật sâu, trong miệng vừa đọc thầm.

- Phải điềm tĩnh phải điềm tĩnh.

Vừa căng thẳng đứng yên tại chỗ vẽ vòng tròn.

Trong lúc Đường Lạc Lạc đang tự mình giải toả, đằng sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân, kèm theo giọng nói nhỏ nhẹ.

- Ơ… đi đâu mất rồi…

Đường Lạc Lạc quay đầu lại, liền thấy Mặc Như Nguyệt trang phục lộng lẫy.

Hôm nay là sinh nhật của Mặc lão gia, thân là con gái lớn, Mặc Như Nguyệt tự nhiên sớm đã đến rồi, vả lại mặc một bộ váy dài màu đỏ rượu cực kì đúng mực, mái tóc dài được cột lên, trông vừa cao quý lại dịu dàng, lúc này bà ấy đang nhấc đuôi váy, càu nhàu trong những bụi cỏ xung quanh, Đường Lạc Lạc vừa nhìn, lập tức liền nhớ lại ở nhà họ Mặc hai người từng có duyên gặp mặt qua một lần.

Lúc đó Mặc Như Nguyệt thay Mặc Lan cầu xin quay về, thần trí có chút hoảng hốt, vấp ngã được Đường Lạc Lạc đỡ dậy, hai người vừa gặp mặt, đều có ấn tượng tốt về đối phương, Đường Lạc Lạc trong lòng nghĩ lần trước nhìn thấy bà ấy là ở nhà họ Mặc, lúc này lại ở phía trước cách khu nhà cũ không xa, vậy bà tám phần mười là có chút liên quan đến Mặc gia, lập tức rất nhiệt tình đi qua đó.

- Cô ơi, cô đang tìm gì vậy?

Mặc Như Nguyệt ngẩng đầu, trước mắt là một khuôn mặt ngọt ngào thuần khiết, ánh mắt trong trẻo lại thân thiện, trong lòng bà lập tức có cảm giác kỳ lạ lan ra, khoé miệng bất giác lộ ra một nụ cười.

- Cô… vừa nãy rớt mất một chiếc bông tai ngọc trai, không biết rớt ở đâu rồi.

Cách ăn diện này của bà, phối với bông tai ngọc tai là hợp nhất, chỉ là rớt mất một chiếc, liền trông rất kỳ cục, Đường Lạc Lạc chớp chớp mắt, cũng cảm thấy rất đáng tiếc.

- Như vậy đi, cháu và cô cùng tìm vậy.

- Không cần đâu, cháu cũng đến tham dự yến tiệc mừng thọ à?

Mặc Như Nguyệt thăm dò hỏi một câu.

- Cháu đi vào trước đi, trong đó náo nhiệt, một mình cô tìm là được rồi.

- Không sao đâu, cháu đang đợi người.

Đường Lạc Lạc cảm thấy cử chỉ Mặc Như Nguyệt phóng khoáng, lời nói dịu dàng, có thiện cảm với bà, tự xung phong phải ở lại cùng bà tìm bông tai.

Mặc Như Nguyệt dù sao cũng đã có tuổi, lại mang giày cao gót, tìm đồ cũng phải nhìn trước ngó sau, thị giác cũng không tốt bằng Đường Lạc Lạc, Đường Lạc Lạc cúi đầu lục tìm trong bụi cỏ, lập tức nhìn thấy trong bụi cỏ ánh lên một tia sáng, lập tức mỉm cười, trực tiếp đi vào trong.

- Hình như là ở bên đó…

- Ơ… đừng…

Mặc Như Nguyệt thấy Đường Lạc Lạc hôm nay mặc một chiếc váy màu hồng phấn, giày cao gót màu trắng, toàn thân đều màu nhạt, lại trực tiếp đi vào bụi cỏ tìm đồ như vậy, không kiềm được trong lòng rất đỗi cảm động.

Phải biết con gái đến tham gia yến tiệc mừng thọ, ai mà không chuyên tâm ăn diện, lại có chút gia thế, bộ quần áo này giá cả cũng không rẻ, trực tiếp đi vào như vậy, không thể không bị bẩn được. Hai người chỉ có duyên gặp mặt một lần, đối phương vì mình mà có thể đi qua bụi cỏ lấy đồ, thực sự là một đứa trẻ nhiệt tình.

Đường Lạc Lạc không suy nghĩ nhiều, trực tiếp cúi lưng xuống, nhặt lấy chiếc bông tai trong bụi cỏ, quay người đi vài bước, dùng ngón tay lau đi vết bẩn bên trên, đưa cho Mặc Như Nguyệt.

- Cô ơi, bông tai của cô.

Đuôi váy của cô dính chút đất cát, giày cũng bẩn rồi, khiến Mặc Như Nguyệt vừa cảm kích vừa áy náy.

- Cảm ơn cháu, cảm ơn cháu, cháu này, cháu cùng cô đi vào trong thay đồ đi, cháu xem cháu này, mới nãy còn là một cô nương xinh đẹp, lúc này trông như một con mèo hoang vậy, đúng là… cảm ơn cháu nhiều rồi.

- Không sao ạ.

Đường Lạc Lạc mở túi xách, lấy ra một chiếc khăn ướt lau lau tay, cúi đầu nhìn chiếc váy và đôi giày cuta mình, nhịn không được lè lưỡi, vừa nãy chỉ lo nhặt bông tai, cả người vào trong…

Đoán chừng sẽ bị Lâm Uyển Du chế nhạo đến chết mất.

Chuyên tâm ăn diện một phen, không ngờ… hừ, thôi bỏ đi, giúp được người là được rồi,

- Cháu là đến… chúc thọ phải không?

Mặc Như Nguyệt càng nhìn Đường Lạc Lạc càng yêu thích, nhịn không được kéo lấy tay cô hỏi thăm.

- Trước đây sao chưa thấy qua cháu vậy, cháu là nhân viên của nhà họ Mặc? Không đúng, nếu là nhân viên, Thiệu Đình cũng sẽ không dẫn cháu đến sự kiện như thế này…

- Cô!

Mặc Thiệu Đình đỗ xe trong kho xe xong, quay lại tìm Đường Lạc Lạc, nhìn thấy Mặc Như Nguyệt và Đường Lạc Lạc đang thân mật đứng bên nhau, từ phía xa đi qua đây, đi đến bên hai người.

- Cô, cô… quen biết Lạc Lạc?

- Cô ấy tên Lạc Lạc à?

Mặc Như Nguyệt chớp chớp mắt, trong chốc lát hiểu rõ ra.

- À, cô biết rồi, cháu có nói qua, hôm nay muốn dẫn theo vợ đến tham gia yến tiệc mừng thọ của ba, đây là…

- Vâng.

Mặc Thiệu Đình mỉm cười, ôm lấy vai của Đường Lạc Lạc, loại cảm giác được quanh minh chính đại thừa nhận mối quan hội của mình và Đường Lạc Lạc, đúng là vô cùng không tệ.

Đường Lạc Lạc nghe thấy Mặc Thiệu Đình gọi Mặc Như Nguyệt là cô, lập tức có chút kinh ngạc.

- Ôi, cô là cô của Thiệu Đình, chào cô, chào cô.

Mặc Như Nguyệt càng cười hiền từ hơn.

- Sớm đã nghe nói Thiệu Đình cưới được một cô vợ xinh đẹp, đúng thật như vậy, lại còn thông minh khôn khéo, nhưng mà, cô nhớ, cháu tên Phù Dung phải không?

- Lạc Lạc là biệt danh của cháu.

Đường Lạc Lạc vội có chút chột dạ bổ sung.

- Gọi cháu Lạc Lạc là được rồi.

Mặc Như Nguyệt gật gật đầu, vừa cùng Mặc Thiệu Đình và Đường Lạc Lạc đi về phía cửa ra vào, vừa ra sức khen ngợi Đường Lạc Lạc.

- Đứa trẻ này đúng là lanh lợi hiểu chuyện, vừa nãy vì giúp cô nhặt bông tai, làm bẩn cả chiếc váy, một lát nữa đi gặp ba trước, sau đó tìm một chỗ thay chiếc váy ra… hoặc, thay váy trước, rồi mới đi gặp ba…

Đường Lạc Lạc thấy trước cửa náo nhiệt, dòng người đi như mắc cửi, vốn tưởng bản thân đã đến đủ sớm rồi, bây giờ xem ra còn thua xa, nếu đi thay đồ nữa, càng đến muộn hơn, bắt người già đợi mình thực sự là không tốt, liền xua xua tay.

- Không sao đâu, cháu mặc bộ này là được rồi.

- Đúng là hiểu chuyện.

Mặc Như Nguyệt hết sức cảm khái.

- Nếu như Lan Lan hiểu chuyện được một nửa như cháu, cô cũng không cần bận tâm rồi.

Lan Lan… Lan Lan…

Cô của Mặc Thiệu Đình, không phải chính là mẹ của Mặc Lan hay sao… Đường Lạc Lạc giờ trong lòng mới tự đối chiếu, không nhịn được vô cùng kinh ngạc, bộ dạng cao cao tại thượng bình thường của Mặc Lan, Nhưng cô Mặc lại không một chút giả tạo, đúng là…

Có thể Mặc Lan giống ba hơn chăng?

Đúng, con gái thì giống ba hơn một chút, không vấn đề gì.

Mặc Thiệu Đình vừa tán gẫu với Mặc Như Nguyệt, vừa ôm lấy eo Đường Lạc Lạc, dẫn cô đi qua dòng người đông đúc, đi về phía căn phòng ở lầu trên của Mặc lão gia.

Đại sảnh bên ngoài đã bày biện sẵn yến tiệc, vẫn là phong cách cực kì cổ xưa như cũ, ngay cả tách trà uống nước đều được chạm trổ công phu, trong không khí phủ đầy hơi trà nhàn nhạt.

Trong những người khách khứa có người tuổi đã cao, toàn thân lụa là, cũng có những người hậu bối trẻ tuổi hơn một chút, đến để biểu hiện lòng hiếu thảo, tuy người rất nhiều, những tiếng nói chuyện đều đã giảm xuống hết mức có thể, không ăn nói lớn tiếng, giống như chỉ sợ kinh động đến lão gia Mặc ở trên lầu.

Uy danh của Mặc lão gia từ những chi tiết nhỏ có thể nhìn ra.

Đường Lạc Lạc và Mặc Thiệu Đình cùng Mặc Như Nguyệt cùng nhau bước vào, lập tức thu hút toàn bộ ánh nhìn trong đại sảnh, quần chúng hoặc tò mò, hoặc kính nể, hoặc cười khách sáo, Đường Lạc Lạc cố gắng ưỡn ngực ngẩng đầu, duy trì nụ cười đúng mực trên mặt, cười, lại mỉm cười…

Chưa một lúc sau liền cảm thấy ca mặt sắp tê cứng rồi.

Ánh mắt cô lướt qua từng chiếc bàn trên yến tiệc, đột nhiên mở to mắt, có chút không thể tin được nhìn chằm chằm vào bàn trong góc, gần như không nói nên lời – cô hình như, nhìn thấy Đường Quý Lễ và Lương Thể Vân rồi.

Không sai, chính là Đường Quý Lễ và Lương Thể Vân!

Hai người họ tại sao lại xuất hiện ở đây?

Đây là đại thọ tám mươi tuổi của Mặc lão gia đó, cô thật sự rất sợ Đường Quý Lễ và Lương ThểVân phá rối, vì vậy dùng ngón tay nhéo lấy cánh tay Mặc Thiệu Đình, nhỏ giọng hỏi.

- Là anh kêu bọn họ đến hả?

Mặc Thiệu Đình sớm đã nhìn thấy Lương Thể Vân và Đường Quý Lễ ngồi ở bên góc kia, bình thường tính cách của hai người này anh cũng được nghe nói qua, cũng tận mắt nhìn thấy qua, hôm nay tính cách hai người lại rất khiêm tốn, trong góc phòng cúi đầu nói nhỏ gì đó, xem ra…. có chút lén lút.

Mắt phải giật vài cái, Mặc Thiệu Đình bình tĩnh lại tâm trạng, vỗ vỗ bàn tay của Đường Lạc Lạc.

- Tôi còn tưởng cô gọi đến, nhưng mà không sao đâu, có tôi ở đây.

Có lẽ là vợ chồng Đường Quý Lễ nghe ngóng được tin tức tự ý chạy đến đây cũng không đoán chừng, bằng không nếu như là quan minh chính đại đến, Mặc lão gia nhất định sẽ không để bọn họ ngồi ở góc phòng, không tìm đến gặp mặt.

Nếu là như thế, đợi một lúc yến tiệc kết thúc rồi, mang những món quà của họ đem về nhà, vậy là được rồi.

Đường Lạc Lạc và Mặc Thiệu Đình hai mắt nhìn nhau, thấy anh thần sắc điềm tĩnh, trái tim cũng dần dần ổn định, gật đầu, ba người một hàng đứng trước cửa phòng tận cùng bên trong ở lầu hai, do Mặc Như Nguyệt đi lên gõ cửa.

Rất nhanh, liền có người hầu chạy đến mở cửa, Mặc Thiệu Đình kéo theo Đường Lạc Lạc đi vào trong phòng, Đường Lạc Lạc vừa ngẩng đầu, lập tức có chút sững sờ – mẹ nó, người này đúng là quá đầy đủ, quá sung túc rồi.

Mặc lão gia ngồi ngay chính giữa phòng, đằng sau có Mặc Tây Thành đang đứng, gương mặt tươi cười nói chuyện với cụ già, Mặc Lan đứng bên cạnh Mặc lão gia, đang bóc quả hạch cho cụ già ăn.

La Nhã và Lâm Uyển Du đứng ở một bên, hai người như mẹ con nắm tay nhau, thì thầm nói nhỏ gì đó, ngoài ra còn có một số gương mặt lạ mà mình không thể gọi tên, có thể là thân thích của Mặc gia gì đó?

Tóm lại, những gì có thể nghĩ đến, gần như đều đến rồi, tuy Đưòng Lạc Lạc sớm đã biết mấy người này sẽ xuất hiện, nhưng vừa mở cửa ra nhìn thấy nhiều người như vậy, hai chân vẫn có chút mềm nhũn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.