Cô Vợ Trẻ Thế Thân Của Tổng Tài

Chương 170



Đường Lạc Lạc vẫn còn đang than phiền ngày nghỉ phép Mặc Thiệu Đình cho mình thật sự quá ít rồi, lúc này vừa nghe chúc mừng, lập tức mở to mắt, nhưng quay đầu nhìn cảnh đêm ngoài cửa xe, thấm thoát bây giờ đã là buổi tối rồi, còn có thể đi đâu chơi…

- Trễ quá rồi, chi bằng gọi thêm Tiểu Manh, ăn cơm hát hò gì đó, em cũng mệt rồi.

Đường Lạc Lạc nói xong liền ngáp một cái, thoải mái dựa vào trong lòng Mặc Thiệu Đình.

Thực sự cô muốn nghỉ phép cũng không phải muốn đi đâu chơi, chỉ là khoảng thời gian này thực sự quá mệt rồi, cô muốn có nhiều thời gian một chút ở bên Mặc Thiệu Đình, vừa nãy tinh thần luôn căng thẳng, lúc này thả lỏng xuống, cảm thấy vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi.

Mặc Thiệu Đình gật đầu, đồng ý với kiến nghị của Đường Lạc Lạc, Đường Lạc Lạc liền lấy điện thoại ra gọi cho Diệp Tiểu Manh.

- Alo, Tiểu Manh hả, cậu xem trực tiếp cuộc thi thiết kế chưa?

Chưa đợi cô nói xong, đối diện liền truyền lại giọng nói tràn đầy cảm thán của Diệp Tiểu Manh.

- Xem rồi xem rồi! Lạc Lạc cậu giỏi quá, đặc biệt là chơi lại Mặc Lan một phen, mình quay lại hết rồi, chuẩn bị không có gì làm thì phát lại xem!

Đường Lạc Lạc: …

Đây là sở thích gì vậy, không có gì làm thì phát lại đoạn phim kiểu này.

- Tiểu Manh, bây giờ cậu có rảnh không, ra ngoài ăn cơm hát hò gì đi, mình cũng lâu rồi chưa được gặp cậu.

- Có!

Diệp Tiểu Manh đồng ý lập tức, sau đó có chút do dự mở miệng.

- Cái đó, mình có thể mang thêm một người…

- Ai vậy?

Đường Lạc Lạc vốn tinh thần đang mệt mỏi chốc lát phấn chấn hẳn lên, có biến rồi?

Theo lý Diệp Tiểu Manh vừa vào giới giải trí, thì đã có biến rồi?

Giới giải trí tốt xấu lẫn lộn, Diệp Tiểu Manh vừa nhìn đã biết là loại người ngây thơ, chắc là bị người xấu lừa rồi?

- Chính là… chính là chủ nhà của tớ, một soái ca con lai.

Diệp Tiểu Manh có chút xấu hổ nói, kết quả điện thoại đối diện truyền lại tiếng cười, giọng nói của Diệp Tiểu Manh càng ngày càng nhỏ, đoán chừng là điện thoại bị lấy ra rồi.

- Cười cái gì mà cười, bây giờ khắp đường đều gọi là soái ca, chỉ có thể nói rõ anh là nam thôi!

Con lai? Chủ nhà?

Chuyện của George và Diệp Tiểu Manh, Đường Lạc Lạc ít nhiều cũng nghe qua một chút, chỉ là Diệp Tiểu Manh luôn không nói tên George, Đường Lạc Lạc cũng không biết mình thực sự từng gặp qua George, lúc này đối với soái ca con lai đang cùng Diệp Tiểu Manh khá thân mật, vừa hiếu kỳ vừa không yên tâm, vội đồng ý ngay.

- Được thôi được thôi, cậu mang anh ấy đến cùng, nhất định phải cùng nhau đến đấy! Chúng mình nửa tiếng sau, ở trước cửa ktv Mị Sắc gặp!

Bỏ điện thoại xuống, trong miệng Đường Lạc Lạc còn tự mình lẩm bẩm.

- Soái ca con lai…

Mặc Thiệu Đình đối với việc cô vợ nhà mình, trong miệng lẩm bẩm soái ca gì đó, rất khó chịu.

Càng ôm chặt Đường Lạc Lạc trong lòng hơn, ánh mắt Mặc Thiệu Đình sâu thẳm chất vấn.

- Soái ca con lai gì đó? Rất đẹp trai sao?

Nói rồi đưa tay thọc lét Đường Lạc Lạc, Đường Lạc Lạc bị thọc lét đến cười không ngừng được, vội đưa hai tay lên đầu hàng.

- Không phải không phải… Em còn chưa gặp qua, là Tiểu Manh, chắc là bạn trai của Tiểu Manh đó?

Hai người trong xe ồn ào đùa giỡn, chỉ cảm thấy thời qua trôi qua thật nhanh, chưa đến một lúc sau chiếc xe đã đến trước cửa ktv Mị Sắc rồi.

Quán ktv này ở thành phố S cũng được xem là nơi khá đặc biệt, mặt cửa không trang trí xa hoa bắt mắt như những ktv khác, trái lại là hai màu đen trắng, vô cùng nhã nhặn, chi phí thì cao, người thì ít, đi qua đi lại cũng đều là những phú nhị đại có phẩm vị thích yên tĩnh, rất ít những chuyện đánh nhau gây sự xảy ra.

Mặc Thiệu Đình và Đường Lạc Lạc vừa xuống xe chưa bao lâu, từ xa đã liền thấy chiếc siêu xe màu đen chạy đến, một nam một nữ đi xuống xe, người nam thân hình cao lớn, đường nét sắc bén thu hút, nhưng lại không phải kiểu tóc vàng mắt xanh vừa nhìn đã biết là người ngoại quốc, đến gần mới có thể nhìn thấy là một con lai có chút giống người Hoa Hạ, người nữ mặc một chiếc váy ngắn màu hồng phấn, bên ngoài mặc chiếc áo khoắc màu trắng, đôi boot cổ ngắn còn có hai chiếc tai thỏ, không phải Diệp Tiểu Manh thì là ai nữa?

Bữa tiệc rượu lần trước, Đường Lạc Lạc từng gặp qua George, mà Mặc Thiệu Đình luôn rất đau lòng đối với việc giao dịch với gia tộc Brown, cũng vừa nhìn đã nhận ra anh ấy, hai người nhìn nhau, đều cảm thấy có chút bất ngờ.

Diệp Tiểu Manh sao lại ở cùng với George?

Hai người vốn là người ở hai thế giới, không nghĩ có chung một quỹ đạo gì cả.

Thế mà George và Diệp Tiểu Manh vẻ mặt cực kỳ thân quen, hai người tuy không nắm tay cũng không có bất kỳ tiếp xúc cơ thể nào, nhưng luôn nói mấy câu rồi cười, có thể nhìn ra đã rất thân thiết rồi.

Đợi đến lúc Diệp Tiểu Manh tung tăng chạy đến bên cạnh Đường Lạc Lạc, Đường Lạc Lạc kéo lấy Diệp Tiểu Manh, cười với George, trực tiếp kéo Diệp Tiểu Manh sang một bên.

- Mình nói, sao cậu lại cùng George ra ngoài chơi vậy? Cậu có biết anh ấy là người như thế nào không? Anh ấy có ức hiếp cậu không?

Đường Lạc Lạc quan sát Diệp Tiểu Manh từ trên xuống dưới, vừa có chút bất an nhìn về phía George, George đang cùng Mặc Thiệu Đình hàn thuyên, không khí hai người nói chuyện xem ra rất hoà hợp.

Dáng vẻ chỉ sợ mình bị thiệt thòi của Đường Lạc Lạc, thật sự giống mẹ của Diệp Tiểu Manh cực, Diệp Tiểu Manh bị cô chọc cho cười rồi.

- Cậu biết anh ấy hả? Mình đương nhiên biết anh ấy là ai rồi, hình như lai lịch cũng khá lớn đó, cái gì mà gia tộc bla bla gì đó.

- Bữa tiệc rượu lần trước mình có gặp qua anh ấy.

Đường Lạc Lạc thấy Diệp Tiểu Manh biết thân phận của George, lại bất an truy hỏi.

- Anh ấy sao lại là chủ nhà của cậu? Anh ấy không ăn hiếp cậu chứ?

- Không có không có.

Diệp Tiểu Manh dở khóc dở cười xua tay.

- Con người anh ấy cũng không tệ, mình chỉ là ở nhờ nhà anh ấy, bạn bè bình thường, cậu đừng nghĩ nhiều nữa Lạc Lạc, đi thôi, sau này mình sẽ từ từ kể cụ thể cho cậu nghe.

Nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ của Diệp Tiểu Manh, Đường Lạc Lạc nghĩ bản thân có lẽ là nghĩ nhiều rồi, cứ bị Diệp Tiểu Manh kéo lấy, đi đến bên Mặc Thiệu Đình và George.

Trên mặt George cười tươi rói, đang cùng Mặc Thiệu Đình cười cười nói nói, nhìn thấy Đường Lạc Lạc và Diệp Tiểu Manh qua đây, cười lộ ra hàm răng trắng sáng.

- Đúng là trùng hợp, tôi luôn nghe Tiểu Manh nói cô ấy có một người bạn tốt, còn tưởng chỉ là tên giống nhau, không ngờ đúng là hai người.

Tâm trạng Mặc Thiệu Đình hôm nay không tệ, ôm lấy eo Đường Lạc Lạc, mỉm cười nhẹ.

- Đúng, thực sự rất trùng hợp.

Diệp Tiểu Manh chớp chớp mắt, tuy từ miệng Đường Lạc Lạc, sớm đã nghe đến Mặc Thiệu Đình, nhưng nói đến việc gặp mặt, đây mới là lần thứ hai, lần trước vẫn còn là lúc ở Lâm Phong và Vương Vận Nhi mời khách, lúc này lại gặp Mặc Thiệu Đình, chỉ cảm thấy nửa năm trôi qua, khí chất trên người Mặc Thiệu Đình càng lạnh lùng trầm ổn, ăn nói ngắn gọn súc tích, đúng là càng đẹp trai hơn rồi.

- Chậc chậc…

Diệp Tiểu Manh nhịn không được tán thưởng.

- Cậu chủ Mặc quả nhiên danh bất hư truyền, cái gì cũng tốt, chỉ là..

- Chỉ là sao?

Đường Lạc Lạc hiếu kì truy hỏi.

- Chỉ là mắt nhìn không tốt lắm, khẩu vị cũng hơi mặn, thích cậu.

Diệp Tiểu Manh nghiêm túc trả lời.

- Đường Lạc Lạc, cậu thực sự quá có diễm phúc rồi.

Đường Lạc Lạc: …

Có kiểu phá đám vậy sao, cô có thể là kết nhầm bạn giả rồi.

Mặc Thiệu Đình không nhịn được cười, nhìn thấy biểu cảm bối rối trên mặt Đường Lạc Lạc, nén cười.

- Hôm nay gọi hai người ra ngoài, là muốn mọi người thả lỏng một chút, chúc mừng Lạc Lạc đoạt được quán quân, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta ăn khuya trước, rồi mới đi hát karaoke?

Diệp Tiểu Manh vừa định mở miệng trả lời, liền bị George giành trước.

- Không ăn nữa, khuya vậy rồi không ăn nữa, Diệp Tiểu Manh đang giảm cân, không ăn khuya.

- Giảm cân?

Đường Lạc Lạc nhìn vẻ mặt phồng má không vui của Diệp Tiểu Manh, nhịn không được nói vài câu cho bạn thân.

- Tiểu Manh có mập đâu, cô ấy thực ra chỉ là mặt tròn thôi, người không béo mà.

- Thì đó.

Diệp Tiểu Manh cảm thấy nước mắt lưng tròng.

- Mình vốn không mập mà! Lạc Lạc, cậu không biết đâu, từ khi công ty bắt mình giảm cân, anh ấy bây giờ khống chế nghiêm ngặt bữa ăn của mình, mình đã mấy ngày không ăn thịt rồi, mình muốn ăn thịt!

Khống chế nghiêm ngặt bữa ăn?

Đường Lạc Lạc hồi tưởng lại một chút tính cách nghiện ăn uống của Diệp Tiểu Manh, cuối cùng cũng biết gì sao Diệp Tiểu Manh lại tội nghiệp như vậy rồi, đưa tay xoa xoa đầu Diệp Tiểu Manh, Đường Lạc Lạc quay người đi cậu xin thay Diệp Tiểu Manh.

- George à… lâu lâu ăn một bữa có phải cũng không sao không?

George nhếch miệng, lộ ra biểu cảm bất lực.

- Cô ấy là nghệ sĩ, lên hình sẽ mập ra ba vòng, đã bị công ty mệnh lệnh yêu cầu giảm cân rồi, đứng cùng với những cô gái trong nhóm cô ấy, cái sự giành chú ý đó… tôi cũng không muốn đâu, nhưng muốn cô ấy đổi hình được cũng không được, hôm qua mộng du lại chạy vào trong phòng tôi, cắn một cái vào vai tôi thật mạnh, nói muốn ăn thịt…

Nói đến sau cùng, George xem ra thực sự ngấn nước mắt, anh ấy có thể làm sao, anh ấy cũng rất tuyệt vọng đó được không?

Đường Lạc Lạc cười phụt thành tiếng, Mặc Thiệu Đình cũng nhịn không được mà nhếch miệng, Diệp Tiểu Manh bị lộ tẩy, lập tức có chút thẹn quá hoá giận.

- Nhưng mình đói, mình đói mà, mình rất lâu chưa ăn qua thịt rồi, thịt…

- Được rồi được rồi, bây giờ rất khuya rồi, Tiểu Manh, nếu không quá đói, chúng ta trực tiếp đi vào hát hò luôn đi, gọi vài dĩa trái cây cho cậu?

Đường Lạc Lạc cảm thấy Diệp Tiểu Manh quá đáng thương, nhưng làm ngôi sao, có một thân hình tốt là rất quan trọng, nhất thời mềm lòng, rất có thể sẽ khiến cô ấy vừa ra mắt đã phải chịu bài xích vì thân hình, nghĩ như vậy, dù sao cũng phải thật quyết tâm vào.

Diệp Tiểu Manh bĩu môi gật đầu, một hàng bốn người giờ mới đi vào ktv.

Người phục vụ vừa nhìn là Mặc Thiệu Đình mang người đến, lập tức vô cùng nhiệt tình dẫn bốn người đến gian phòng đặc biệt sâu bên trong nhất, đóng cửa gian phòng lại, Đường Lạc Lạc vẫn thoải mái dựa vào bên cạnh Mặc Thiệu Đình như cũ, Diệp Tiểu Manh tung tăng đi chọn bài, sau đó…

Liền dẫn đến cảnh tượng Diệp Tiểu Manh và George tranh nhau làm bá chủ micro…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.