Cô Vợ Trẻ Thế Thân Của Tổng Tài

Chương 173



Trong một gian phòng bệnh của một bệnh viện cao cấp, Mặc Như Nguyệt đang mặt mày đầy lo lắng ngồi trước giường bệnh, nhìn Mặc Lan sắc mặt lạnh như băng đang nằm trên giường bệnh.

Đang yên đang lành tham gia một cuộc thi thiết kế, chính vì không lấy được quán quân, liền xảy ra xung đột với Mặc Thiệu Đình trước mặt mọi người ở lễ trao giải, mắng chửi thậm tệ Đường Lạc Lạc, sau khi cuộc thi kết thúc, lại do đám phóng viên vây lấy chặn đường mà sốt ruột, đến nỗi ngất xỉu ngay hiện trường…

Mặc Như Nguyệt khó khăn thở dài một hơi, đứa trẻ Mặc Lan này, từ trước đến giờ cứ không không chịu nghe lời như vậy, lòng dạ hẹp hòi không thể tha thứ cho người khác, chuyện gì đều muốn cạnh tranh, khiến người ta thực sự không thể bớt lo lắng.

Nghe thấy tiếng thở dài của Mặc Như Nguyệt, Mặc Lan đang chơi điện thoại trên giường lạnh lùng ngước mắt lên, oán khí trong lòng vẫn chưa tiêu tan, còn việc giọng điệu cũng có chút cứng rắn.

- Mẹ, con đã nói con không sao rồi, chỉ là nhất thời thở gấp mới ngất đi thôi, mẹ thì hay rồi, nhất định phải đưa con đến bệnh viện gì đó, ở đây có gì để đợi cơ chứ.

- Mẹ không phải lo lắng cho con sao.

Mặc Như Nguyệt đắp chăn cho Mặc Lan.

- Lan Lan, một cuộc thi thiết kế, không có gì to tát cả, con nên lòng dạ rộng rãi một chút, cãi nhau căng thẳng với anh họ Thiệu Đình của con có ý nghĩa gì? Vả lại, mẹ thấy cô bé Đường Lạc Lạc đó thực sự cũng khá tốt, sao con cứ luôn chống đối người ta…

- Mẹ thì hiểu gì chứ!

Vừa nghe thấy tên Đường Lạc Lạc, Mặc Lan như một con mèo bị dẫm phải đuôi, toàn thân con mèo đều dựng hết cả lên.

- Cô ấy cũng khá tốt? Mẹ cũng bị vẻ ngoài của cô ấy lừa rồi, cô ấy chính là một người phụ nữ tâm kế nhất, giả heo ăn thịt hổ, con thực sự không ham cái quán quân vứt đi đó, nhưng quán quân đó nên là của con, cô Đường Lạc Lạc đó lấy gì so với con chứ?

Chị ta thứ gì cũng xuất sắc hơn Đường Lạc Lạc, nên áp chế chặt lấy Đường Lạc Lạc, dựa vào cái gì còn phải bị Đường Lạc Lạc giành hết oai phong, không công bằng!

Trên mặt Mặc Như Nguyệt lộ ra thần sắc khó xử, biết tính ngang bướng của con gái mình, chỉ có thể cố gắng khuyên bảo bằng giọng điệu ôn hoà.

- Lan Lan, năng lực của con rất xuất chúng, không phải nói không lấy được quán quân cuộc thi, con sẽ không ưu tú nữa, con ở trong lòng mẹ, luôn luôn là tốt nhất, vì con là con gái của mẹ. Mẹ chỉ là mong con, đừng quá nhạy cảm, do hiếu thắng thái quá, hiểu lầm người khác, sau cùng làm đến mọi người đều không vui…

Những lời này được nói một cách dịu dàng và nuông chiều, nhưng trong mắt Mặc Lan, đều là đang khiển trách chị ta và đề cao Đường Lạc Lạc, bây giờ trong lòng cô ngoài trừ không cam lòng và thù hận, giống như đã không thể buông bỏ bất cứ thứ gì rồi.

- Mẹ cảm thấy Đường Lạc Lạc rất tốt?

Trên mặt Mặc Lan lộ ra thần sắc chế giễu lại tràn đầy đố kị.

- Mẹ nói con hiểu lầm cô ấy? Có phải mẹ cảm thấy, Đường Lạc Lạc càng thích hợp làm con gái của mẹ hơn con, mẹ có phải hận tại sao Đường Lạc Lạc không phải con gái của mẹ, có phải hối hận sao không cứ để con lại trong cô nhi viện đúng không?

- Lan Lan!

Mặc Như Nguyệt không thể nhịn được nữa, bà một lòng chỉ muốn khuyên bảo Mặc Lan, lại không ngờ đến Mặc Lan đã bị thù hận che mờ con mắt, bây giờ bất luận nói gì, Mặc Lan cũng đều nghe không lọt tai.

Năm đó bà mất đi con gái yêu quý, trong lúc tâm nguội ý lạnh, cảm thấy sống trên thế giới này không có ý nghĩa gì nữa, là Mặc lão gia cổ vũ cô đi ra bóng tối, vì tránh bà nhớ con đau lòng, cố ý dẫn bà đi cô nhi viện nhận nuôi một đứa con, cũng chính là Mặc Lan.

Mặc Như Nguyệt luôn có thể nhớ được cái ngày lần đầu tiên gặp Mặc Lan, hôm đó trời đổ mưa, sắc trời âm u, một đám con nít mồ côi ở một bên chơi đùa, Mặc Lan nhỏ bé thu lại một góc, tự mình cầm cọng cỏ khô viết chữ dưới bùn đất.

Bà đến trước mặt Mặc Lan, Mặc Lan ngước đầu nhìn bà, đôi mắt to, có một sự kiêu ngạo và hướng nội trưởng thành hơn nhiều so với những đứa trẻ cùng lứa, giống như một người lớn trong thân xác con nít.

Lúc đó Mặc Lan thắt bím hai bên, trong lúc những người bạn cùng lứa chỉ biết khóc làm ồn và giành đồ chơi, đã vô cùng thông minh, sẽ ngọt ngào gọi bà là “mẹ”

Nhưng Mặc Như Nguyệt không ngờ đến là, Mặc Lan từ nhỏ đã thông minh từ rất sớm, đến bây giờ, tâm tư đã nhiều đến mức độ khiến người khác không thể lý giải được, lại thêm cái tật đa nghi, lúc nhỏ còn có thể gọi là thông minh hơn người, lớn rồi, tính cách nhạy bén hiếu thắng này, đã không năm trong phạm vị bà có thể khống chế được rồi.

Chỉ là, bất luận thế nào, Mặc Lan cũng là con gái bà, bà đã mất đi một đứa con gái, đứa trẻ này, bất luận thế nào cũng không thể bỏ mặc.

Mặc Như Nguyệt xoa đầu Mặc Lan, bất lực thở dài một tiếng.

- Con đừng vô cớ gây sự nữa, con là con gái của mẹ, mẹ nhìn con lớn lên, mẹ không thích con, thì thích ai đây? Nhưng con cũng nên hiểu chuyện một chút, đừng nên kích động như thế nữa, như vậy sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của con, tiền đồ của con, mẹ đều là muốn con tốt, biết không?

Thực sự Mặc Lan vừa nói ra những lời lúc nãy, liền đã hối hận rồi.

Mặc Như Nguyệt là chỗ dựa duy nhất của chị ở Mặc gia, vứt đi thân phận con gái của Mặc Như Nguyệt, bản thân không là cái gì cả, vừa nãy nhất thời nóng lòng, bây giờ nghĩ lại, không kiềm được toàn thân toát mồ hôi lạnh – nếu như Mặc lão gia nhìn thấy dáng vẻ điên cuồng của chị ta ở cuộc thi, nhìn thấy chị ta vạch ra điểm xấu của người trong Mặc gia, làm xấu mặt Mặc gia, như thế hoàn cảnh của chị ta, đúng là không xong rồi.

- Mẹ, ông ngoại, ông ngoại nhìn thấy hôm đó…

Mặc Lan vội vàng nắm lấy tay Mặc Như Nguyệt, kinh hồn bạt vía truy hỏi.

Mặc Như Nguyệt vỗ vỗ tay của Mặc Lan.

- Yên tâm, hôm đó đúng lúc nhìn thấy tuyên bố quán quân, mẹ vừa thấy không phải là con, liền tìm một cái cớ giục ông ngoại đi rồi, ông ấy chưa xem hết. Nhưng con nên cẩn thận một chút, con người anh họ Thiệu Đình của con thông minh tài cán như thế nào, làm sao có thể cho phép con năm lần bảy lượt gây hấn với chị dâu con? Chị dâu con cũng không phải là người thích gây sự, con không có lý do gì đối chọi với cô ấy.

- Con biết.

Mặc Lan nghe thấy Mặc lão gia chưa xem hết lễ trao giải, giờ mới thở phào nhẹ nhõm, những lời nói của Mặc Như Nguyệt là đúng, chị ta gây hấn với Đường Lạc Lạc, cũng coi như gây hấn với Mặc Thiệu Đình, là một hành động rất không khôn khéo, chị ta quá kích động rồi.

- Nhưng mà mẹ, mẹ đừng quá lo lắng, anh họ Thiệu Đình rất lợi hại, nhưng mắt nhìn anh ấy sắp mang tất cả của Mặc gia giao hết trong tay anh họ Tây Thành, sau này anh ấy thân mình còn lo chưa xong, lấy đâu ra thời gian đến kiếm chuyện với con nữa.

Mặc Lan suy nghĩ lại, lại cảm thấy tình hình không gây go như thế.

Mặc Như Nguyệt gật đầu không có ý kiến gì, bà đối với sự tranh chấp trong nội bộ Mặc gia, những thứ thuộc về nhà họ Mặc, trước giờ không có hứng thú gì, năm đó không có, bây giờ càng không, chỉ có thể để Mặc Lan ngoan ngoãn, không gây chuyện là được, còn những việc khác, đều không liên quan đến bà.

Đôi mắt của Mặc Lan lại xoay chuyển nhanh chóng.

- Mẹ, chỉ cần nhà họ Mặc rơi vào trong tay Mặc Tây Thành, con sẽ có cơ hội rồi. Mặc Tây Thành không có năng lực, là một gà mờ, đến nhà họ Mặc lâu như vậy rồi, cái gì cũng không lo, cho dù Mặc Thiệu Đình tình nguyện đem nhà họ Mặc giao cho cậu ta, cậu ta cũng giữ không được. Đến lúc đó, con sẽ có cơ hội rồi, ông ngoại thương mẹ như vậy, mẹ giúp con nói vài câu tốt đẹp với ông ngoại, mẹ cứ xem đi, nhà họ Mặc có lẽ là của chúng ta rồi…

- Đừng nói linh tinh!

Sắc mặt Mặc Như Nguyệt thay đổi, làm gián đoạn lời nói xằng bậy của Mặc Lan.

- Nhà họ Mặc là gia sản của Mặc gia, giao cho ai chỉ có ông ngoại con quyết định, hơn nữa một đứa con gái như con, những chuyện tranh đoạt gia sản này, ít xen vào thì tốt hơn, anh họ Thiệu Đình của con không dễ đối phó, anh họ Tây Thành con cũng không phải ăn chay, đừng có những suy nghĩ không nên có, con mong hai mẹ con chúng ta sống tốt là được, biết chưa?

- Biết rồi.

Mặc Lan không cam tâm bĩu môi, trên mặt ngoan ngoãn, trong lòng lại cười lạnh lùng, Mặc Như Nguyệt tại sao cái gì cũng cản chị ta không cho chị ta có suy nghĩ quá phận?

Nói là không muốn chị ta bước chân trong nội chiến gia tộc, thực ra còn không phải là do chị ta không phải con gái ruột của Mặ Như Nguyệt.

Mặc Thiệu Đình cũng được, Mặc Tây Thành cũng được, đều là huyết mạch của Mặc gia, hai người bất luận ai trở thanh người thừa kế của nhà họ Mặc, đều không bị tổn thất gì, còn bản thân được xem là cái gì đây?

Một đứa con gái nuôi?

Có phải cảm thấy thân bản thân được ăn được mặc, thì xem như không đối xử tệ với mình không?

Mặc Lan cúi đầu khoé miệng lộ ra một nụ cười lạnh lùng tàn nhẫn, chị ta mới không tin chuyện quỷ quái này, chị ta đợi ở Mặc gia nhiều năm như vậy, vì sự hưng thịnh của Mặc gia cũng cống hiến không ít, như vậy mà không thể làm chủ Mặc gia được?

Chỉ cần bứt đi cái gai trong mắt là Đường Lạc Lạc, mới từng bước một đánh bại Mặc Tây Thành, Mặc gia sẽ là vật trong tầm tay của chị ta.

… …

Đường Lạc Lạc lúc trước còn cảm thấy nghỉ phép ba ngày là quá ít, nhưng rất nhanh, cô liền cảm thấy bản thân sai quá sai, ba ngày nghỉ phép thực sự quá đặc biệt rồi, đầu tiên, Mặc Thiệu Đình cũng nghỉ phép theo cô, thực sự ngày đêm không nghỉ cùng cô nghiên cứu cái gì mà nghênh đón sự ra đời của sinh mệnh mới…

Kết quả, sinh mệng mới đến chưa thì Đường Lạc Lạc không biết, cô chỉ biết sinh mệnh cũ đáng thương này của mình, đoán chừng sắp đi tong rồi, sức lực kinh người của Mặc Thiệu Đình thực sự khiến cô cảm thán, nơi dừng chân lâu nhất trong ba ngày, đoán chừng chính là chiếc giường rồi, còn việc đến ngày thứ tư, Đường Lạc Lạc liền hoan hô một tiếng bò dậy từ trên giường lúc trời chưa sáng, chuẩn bị cống hiến cho công việc rồi.

Do cuộc thi thiết kế fhy phát sóng trực tiếp trên toàn quốc, vì vậy mối quan hệ giữa cô và Mặc Thiệu Đình, đoán chừng ai nấy đều biết rồi, vì vậy không cần thiết phải che giấu nữa.

Vì thế lần này Đường Lạc Lạc vô cùng hiếm thấy, luôn ngồi trên chiếc Ferrari của Mặc Thiệu Đình đến trước cửa công ty, xuống xe hít một hơi thật sâu, cuối cùng không cần lén lút giấu giếm nữa.

Vẫy tay với Mặc Thiệu Đình, tâm trạng Đường Lạc Lạc rất tốt đi nhanh, đi về phía bộ phận thiết kế quen thuộc.

Kết quả vừa vào cửa lớn nhà họ Mặc, liền cảm thấy là lạ ở đâu đó, ánh mắt mọi người nhìn cô, rõ ràng đã có sự thay đổi một trăm tám mươi độ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.