Cô Vợ Trẻ Thế Thân Của Tổng Tài

Chương 185



Bệnh viện tư nhân chính là tốt ở điểm này, ít người, Đường Lạc Lạc vốn đã tới sớm, cộng thêm hôm nay không phải cuối tuần, trong bệnh viện không có mấy người xếp hàng, cô rất nhanh là xong kiểm tra rồi, đợi ở chiếc ghế dài bên ngoài phóng khám, trong lòng lại có chút căng thẳng.

Đường Lạc Lạc vốn dĩ không suy nghĩ nhiều như thế, muốn có con hay không, có bao nhiêu đứa, chuyện này nên thuận theo tự nhiên, nhưng không ngăn được Diệp Tiểu Manh hưng phấn quá độ như điên suy nghĩ tương lai bên cạnh cô, khiến Đường Lạc Lạc cảm thấy nếu như mình không có thai thì thực sự mang tội, phụ lòng sự nhiệt tình của Diệp Tiểu Manh và sự làm việc chăm chỉ của Mặc Thiệu Đình.

- Ái chà chà, Lạc Lạc, mình thật sự quá kích động rồi, cậu nói nếu như cậu sinh một đứa con trai, mình sinh một đứa con gái, có phải sau này có thể làm thông gia không!

Diệp Tiểu Manh mắt sáng rỡ nhìn Đường Lạc Lạc, chưa kịp đợi Đường Lạc Lạc mở miệng, lại ủ rũ lắc đầu.

- Không được không được, bé cưng nhà cậu nếu như trông giống cậu chủ Mặc, mình tuyệt đối không yên tâm để con gái mình gả qua đó, quá trêu ong ghẹo bướm rồi, không chịu được.

Đường Lạc Lạc: …

Bây giờ đã bàn sang chuyện thông gia rồi sao?

- Nhưng nếu như cậu mình con gái, mình sinh con trai thì sao nhỉ…

Diệp Tiểu Manh nghiêng đầu suy nghĩ.

- Thế cũng không được, lỡ như con gái cũng trông giống cậu chủ Mặc, con trai mình không phải rất có khả năng bị cắm sừng sao?

- Xin cậu đó, Tiểu Manh, đừng suy nghĩ lung tung gì về chuyện sau này nữa.

Đường Lạc Lạc không biết nói gì bóp trán.

- Cái gì cái gì đó, chưa chắc gì mình tháng này chỉ tới muộn một chút, con trai con gái gì đó, cậu đừng nghĩ quá nhiều nữa.

Diệp Tiểu Manh bĩu môi, mới định nói thêm gì nữa, liền nghe thấy có bác sĩ gọi tên Đường Lạc Lạc, cả người Đường Lạc Lạc lập tức rúng động, bật dậy nhanh từ chỗ ngồi, vừa la “tôi đây tôi đây”, vừa đi nhanh đến phòng khám.

- Ê ê ê, Lạc Lạc, chậm chút thôi, cẩn thận em bé!

Diệp Tiểu Manh vội lên tiếng dặn dò, nhìn thấy Đường Lạc Lạc vào phòng khám, cười đến mí mắt cong cong.

- Nói chuyện không đâu vào đâu cả, còn nói bản thân không muốn có em bé, mà chạy nhanh như hoả tiễn như thế.

Trong phòng khám, Đường Lạc Lạc ngồi đối diện bác sĩ, ngón tay đan vào nhau, thấp thỏm nói.

- Bác sĩ, tôi…

- Chúc mừng cô, cô có thai rồi.

Bác sĩ là một người phụ nữ hơn ba mươi mấy tuổi khí chất nhã nhặn, đưa cho Đường Lạc Lạc phiếu xét nghiệm.

- Bây giờ là gian đoạn đầu thai kỳ, cần phải hết sức cẩn thận, nhưng trước mắt xem ra, chỉ số mỗi mục sức khoẻ của cô vẫn rất khoẻ mạnh, chắc không có vấn đề gì lớn.

Đường Lạc Lạc ngẩn ngơ ngồi đó, tuy đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng khi xác nhận được chuyện này rồi, vẫn có chút cảm giác ngơ ngác.

Cô, sắp có con rồi?

Đứa con với Mặc Thiệu Đình.

Đứa con của họ.

Trong chốc lát, Đường Lạc Lạc thực sự có cảm giác cảm động đến muốn khóc, đều nói con cái chính là kết tinh tình yêu của hai người, ngón tay Đường Lạc Lạc nhẹ nhàng sờ vào bụng vẫn bằng phẳng như trước của mình, nhớ lại cả một quá trình từ khi gặp mặt đến thân quen, từ thân quen đến yêu nhau với Mặc Thiệu Đình, cảm thấy đứa con này, giống như lễ vật mà ông trời ban cho bọn họ vậy.

Giống như tình yêu của bọn họ cuối cùng cũng tu thành chánh quả.

Cảm giác hạnh phúc ngọt ngào, sự thấp thỏm đi cùng với người sắp làm mẹ, đan xen trong lòng Đường Lạc Lạc, cô đứng dậy, vừa cố gắng nghe lời bác sĩ dặn dò, thứ gì nên ăn thứ gì không nên ăn, chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm, trong lòng vừa hết sức vui mừng, lại có sự căng thẳng và lo lắng không nói rõ được.

Mãi đến khi rời khỏi phòng khám, Đường Lạc Lạc hít một hơi thật sâu, từ từ nhắm mắt lại mở ra, chỉ cảm thấy tâm trạng trước giờ chưa từng khó nắm bắt như vậy.

Đường Lạc Lạc vừa đi ra, Diệp Tiểu Manh đã nhanh chóng chạy đến.

- Lạc Lạc Lạc Lạc, cậu ra rồi hả?

Một mặt giành lấy tờ xét nghiệm trên tay Đường Lạc Lạc.

- Oa, thật sự có em bé rồi, đây có được tính là nghĩ gì đến nấy không? Nhanh lên, nhanh gọi điện cho cậu chủ Mặc nói với anh ấy, nhất định sẽ vui chết anh ấy rồi không?

Đường Lạc Lạc có chút thấp thỏm cắn môi.

- Mình… muốn nói trước mặt anh ấy.

Cô muốn trước mặt nhìn thấy biểu cảm của Mặc Thiệu Đình, đôi mắt của anh trắng đen rõ ràng, khi bên trong tràn đầy vui sướng, đặc biệt điển trai mê người, cô không muốn bỏ lỡ phản ứng của anh, chỉ là gọi điện nói với anh, nghĩ xem có phải có chút qua loa rồi sao?

- Thế cũng đúng!

Diệp Tiểu Manh vui đến nỗi không ngậm miệng lại được.

- Lạc Lạc, cậu là người sắp làm mẹ rồi, ái chà, cậu đi chậm tí thôi, mình đỡ cậu.

Nói xong liền bày ra tư thế như phục vụ thái hậu vậy, đến đỡ Đường Lạc Lạc.

Đường Lạc Lạc dở khóc dở cười.

- Cậu đừng phá nữa, mình bây giờ chưa có chuyện gì cả, có thể chạy nhảy được, không phải cậu ở đoàn phim còn có việc sao? Nhanh đi đi, mình từ mình ngồi xe về nhà là được rồi, sẽ không có chuyện đâu. Cậu nhanh quay về đi, mình nhờ tài xế đưa cậu đi.

Lúc đến, Đường Lạc Lạc từ kho xe chọn ra một chiếc Porsche, lúc này muốn nhờ tài xế đưa Diệp Tiểu Manh đến đoàn phim, có thể nhanh một chút.

Diệp Tiểu Manh lại muốn cùng Đường Lạc Lạc nghĩ về tương lai, chỉ là thời gian không còn sớm nữa, cô vừa làm việc, nghỉ phép vô cùng bất tiện, chỉ có thể luyến tiếc nhìn Đường Lạc Lạc một cái.

- Vậy cậu tự mình cẩn thận nha, đừng chạy lung tung, ngoan ngoãn về nhà, mình không dùng xe cậu đâu, mình tự bắt xe là được, ở đây bắt xe rất tốt.

Nói xong vẫy tay với Đường Lạc Lạc, đi vài bước có chút không yên tâm quay đầu.

- Cậu về nhà rồi gọi điện cho tớ nha.

- Được rồi.

Đường Lạc Lạc cười vẫy tay với Diệp Tiểu Manh, nhìn thấy Diệp Tiểu Manh quay đầu vội vàng chạy đi, trong tay nắm chặt lấy tờ xét nghiệm, nhớ lại bác sĩ nói với mình, tốt nhất kê một số thuốc dưỡng thai phòng trường hợp cần thiết, liền đi đến cửa kê đơn.

Vừa mới đi chưa được vài bước, liền nghe thấy phía sau truyền lại một giọng phụ nữ.

- Lạc Lạc!

Đường Lạc Lạc quay đầu qua, nhìn thấy Mặc Như Nguyệt không biết khi nào đã xuất hiện phía sau mình, dáng vẻ vẫn dịu dàng đoan trang, mặc một bộ kỳ bào màu trắng và áo choàng màu xanh, tóc búi lên, cười tít mắt chào hỏi với mình.

- Lạc Lạc, cháu không khoẻ sao? Sao lại đến bệnh viện vậy?

- Con…

Đường Lạc Lạc nắm chặt lấy tờ xét nghiệm trên tay, vô thức đưa tay ra sau, theo lý Mặc Như Nguyệt là cô của Mặc Thiệu Đình, hình như nói chuyện mình mang thai cho bà ấy cũng không có gì, nhưng…

Quan hệ Mặc gia quá phức tạp, bà ấy đến bây giờ còn chưa nắm được đầu đuôi, cẩn thận một chút vẫn hơn, vì thế cười trả lời.

- Không có gì, cháu dạo này hơi đau đầu, đến kê tí thuốc… cô, cô bị sao vậy? Không khoẻ sao?

Mặc Như Nguyệt ngớ người một lúc, lập tức cười ngượng.

- Cô lớn tuổi rồi mà, đến bệnh viện kiểm tra một chút, đúng là trùng hợp, gặp được cháu rồi.

Thực sự một chút cũng không trùng hợp, mấy ngày nay bà luôn phái người đi quanh bờ biển, không dễ gì hôm nay thấy Đường Lạc Lạc một mình ra ngoài, mới tạo ra cuộc “gặp gỡ tình cờ” này.

Lời Mặc Tây Thành nói với bà, bà không thể tin tưởng một trăm phần trăm, Mặc Tây thành nói Đường Lạc Lạc là con gái của bà, là vợ chồng Đường Quý Lễ nuôi lớn, tuy nói bà cũng phái người điều tra qua tình hình vợ chồng Đường gia, căn bản phù hợp với ký ức về đôi vợ chồng trẻ năm đó, nhưng chuyện này, vẫn nên có chứng cứ.

Càng huống hồ, nếu như Đường Lạc Lạc đúng là con gái bà, thế Mặc Thiệu Đình và Đường Lạc Lạc, chẳng phải quan hệ anh em họ hay sao?

Mặc Như Nguyệt không muốn nhìn thấy con gái mạng khổ của mình, sau cùng gả cho anh họ của nó, đối với tình huống này, bà có bản năng loại trừ, vì vậy tâm trạng bây giờ vô cùng mâu thuẫn, một mặt muốn mau chóng nhận lại con gái của mình, cùng con gái đoàn tụ, mà Đường Lạc Lạc ngoan ngoãn hiểu chuyện, vốn cũng rất khiến bà yêu thích, một mặt khác, bà lại không hy vọng con gái mình là Đường Lạc Lạc – thế có nghĩ là, vì sai lầm năm đó của mình, đời người của con gái bà cũng bị ảnh hưởng tồi tệ.

Mang tâm trạng này, Mặc Như Nguyệt vừa nói, vừa đến gần Đường Lạc Lạc, đưa tay xoa đầu Đường Lạc Lạc.

- Đứa trẻ này, cô đúng là càng nhìn càng thích.

Trên tay Mặc Như Nguyệt, đeo một chiếc nhẫn ngọc trai tạo hình tinh tế, lúc xoa đỉnh đầu Đường Lạc Lạc, móc trúng tóc Đường Lạc Lạc, Đường Lạc Lạc bị đau, có chút ngượng ngùng cẩn thận cứu vãn cái đầu của mình, cười với Mặc Như Nguyệt.

- Cháu cũng cảm thấy cô đặc biệt thân thiết, cô à, con ở khu gần bờ biển, có thời gian, có thể đến nhà con chơi, con cũng nghe Thiệu Đình hay nhắc đến cô.

- Được.

Mặc Như Nguyệt thu tay lại, gật đầu với Đường Lạc Lạc.

- Có cơ hội cô nhất định sẽ đi.

Nói xong, liền mỉm cười, quay người rời khỏi.

Mãi đến khi đi rất xa, sau khi xác định Đường Lạc Lạc không nhìn thấy mình nữa, Mặc Như Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm, đưa tay ra, nhìn chiếc nhẫn móc trúng mấy cọng tóc của Đường Lạc Lạc, hơi đờ đẫn.

Đường Lạc Lạc, Đường Lạc Lạc…

Rốt cuộc có phải con gái bà hay không…

Chỉ cần đem mấy cọng tóc này xét nghiệm dna với mình.

Nghĩ đến đây, ngón tay Mặc Như Nguyệt hơi lành lạnh, không khống chế được run rẩy, lúc này, ngay cả bản thân bà cũng không hiểu rõ, bà là mong Đường Lạc Lạc có quan hệ với mình, hay là không có đây…

Mà một bên khác, Đường Lạc Lạc mua chút thuốc, tâm trạng không tệ ngân nga, trên đường trở về gần bờ biển, lại xuống xe dạo quanh một vòng trung tâm thương mại, trước kia dạo phố cũng không mua đồ đặc biệt kịch liệt lắm, nhưng bây giờ, nhìn thấy mấy cái quần áo giày dép tạo hình dễ thương cho con nít, Đường Lạc Lạc lập tức có chút kích động muốn kịch liệt mua sắm.

Cho dù áp chế bản thân không nghĩ đến, nhưng vẫn tràn đầy mong chờ với đứa bé chưa thành hình trong bụng.

Nó là trai hay gái? Thích cười hay không?

Mặc quần áo màu hồng phấn có đẹp hay không, hay màu vàng nhạt thì sao?

Nó sẽ dùng giọng con nít gọi mình là mẹ không?

Mặc Thiệu Đình biết tin rồi, sẽ vui đến bay lên cùng mặt trời vai kề vai hay không?

Đường Lạc Lạc đưa ngón tay ra, như đàn dương cầm đàn lên bụng mình, chỉ cảm thấy giây phút này, mình là người hạnh phúc nhất trên thế gian này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.