Cô Vợ Trẻ Thế Thân Của Tổng Tài

Chương 192



Chị?

Cả người Mặc Lan run lên, vô thức lùi về sau một nước, không dám tin nhìn vào biểu cảm phức tạp của Mặc Như Nguyệt, bà… chẳng lẽ bà biết rồi sao?

Sao lại biết được?

Không thể nào?

Từ khi chị ta biết Mặc Như Nguyệt chưa từng từ bỏ hy vọng tìm kiếm tung tích của Đường Lạc Lạc, liền lén lút mua chuộc những thuộc hạ của Mặc Như Nguyệt, để bọn họ một lần lại một lần nữa báo lên những tin tức giả, trong mắt Mặc Như Nguyệt, sự tìm kiếm của bà càng ngày càng tỉ mỉ, phạm vi càng ngày càng chuẩn xác, lại vẫn chưa tìm được tung tích con gái ruột, những lần thất vọng sau cùng trở thành tuyệt vọng.

Mà trên thực tế, hành động tìm kiếm của thuộc hạ của bà, sớm đã ngừng rồi.

Trong tình huống này, Mặc Như Nguyệt làm sao biết được Đường Lạc Lạc là con gái bà?

Mặc Như Nguyệt nhếch miệng, Mặc Tây Thành từng nói với bà, đừng tiết lộ chuyện bí mật cậu nói với bà, bà cảm kích Mặc Tây thành, đồng ý với cậu rồi.

Vì vậy bất luận là Đường Lạc Lạc, hay Mặc Lan, bà cũng không tính mang chuyện làm sao biết được Đường Lạc Lạc là con gái mình nói ra ngoài.

Trước mắt, đối diện với đứa con nuôi mà mình đã nuôi nấng hai mươi mấy năm, trong lòng Mặc Như Nguyệt dù sao cũng có cảm tình, một cái tát, bà cũng có chút hối hận và đau lòng, nhưng chuyện nên nói, nhất định phải nói, Lạc Lạc mới là con gái ruột của mình, mới là người mình nợ nhiều nhất, thái độ này của Mặc Lan, là tuyệt đối không được.

Nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc như gặp phải ma của Mặc Lan, Mặc Như Nguyệt chỉ coi sự việc quá đột ngột, hoàn toàn không nghĩ đến Mặc Lan sớm đã biết hết tất cả trước bà, bà thở dài một tiếng, biểu cảm nghiêm trọng nói.

- Mẹ tìm thấy đứa con gái ruột đã mất tích nhiều năm của mẹ rồi, chính là Lạc Lạc, Lan Lan, nhiều năm như vậy, mẹ nuôi lớn con, cho con những thứ tốt nhất, nhưng Lạc Lạc ở bên ngoài chịu quá nhiều uất ức rồi.

Mặc Lan lúc này đã mặc kệ sự đau rát trên má, chuyện chị ta sợ nhất, cuối cùng đã xảy ra rồi.

Mặc Như Nguyệt không biết làm sao biết được thân phận của Đường Lạc Lạc, bây giờ, muốn nhận Đường Lạc Lạc rồi.

Lời bà nói, Mặc Lan nghe tai này, lọt tai kia, chỉ có một âm thanh như nổ tung trong đầu – nếu như Đường Lạc Lạc được Mặc Như Nguyệt nhận về rồi, thế bản thân thì tính là gì?

Bản thân đường đường từ cô chủ lớn Mặc gia, trở thành một trò cười rồi!

Trước kia chưa từng có con gái ruột, chị ta dù sao cũng là một đứa con nuôi, bây giờ có con gái ruột rồi, địa vị của chị ta trong mắt Mặc Như Nguyệt, có phải ngay cả một người hầu cũng không bằng?

Vừa nãy, Mặc Như Nguyệt lần đầu đánh chị ta đó…

Sắc mặt của Mặc Lan, lập tức trắng bệch như tờ giấy trắng, Mặc Như Nguyệt đi lên trên, muốn an ủi Mặc Lan một chút, nhưng vừa đến gần, thì nhìn thấy Mặc Lan mở to mắt hỏi bà.

- Mẹ… có phải mẹ nhầm lẫn rồi không? Sao mẹ biết được Đường Lạc Lạc là con gái của mẹ? Xét nghiệm qua chưa? Người phụ nữ Đường Lạc Lạc này gian xảo thủ đoạn, giỏi nhất là bắt quàng làm họ, lời của loại người này không thể tin được.

Ôm chút hy vọng cuối cùng, Mặc Lan nghiến răng nghiến lợi nói.

- Đủ rồi!

Mặc Như Nguyệt dù có yêu thương có cảm tình với Mặc Lan đến đâu đi nữa, nhưng dù sao Đường Lạc Lạc mới là con gái ruột của mình, là máu mủ mà mình lấy lại được, lại tràn đầy áy náy, một lần lại một lần nữa bị Mặc Lan bôi nhọ như vậy, trong lòng rất khó chịu, bà khựng lại bước chân, với ánh mắt có chút hận không thể rèn thép thành sắt nhìn Mặc Lan.

- Mẹ đã làm xét nghiệm rồi, Lạc Lạc chính là con gái của mẹ, mẹ còn phát hiện con không thân thiện với nó nữa, hoặc tổn thương nó, duyên phận mẹ con chúng ta cũng sẽ kết thúc!

Mặc Như Nguyệt nghiêm trọng nhìn Mặc Lan, quay người tức giận rời khỏi, vốn muốn xem Đường Lạc Lạc yên ổn sao rồi, nhưng suy nghĩ lại, thời gian gấp rút, vẫn là sớm giúp con gái làm xong chuyện du học mới phải.

Nhìn thấy bóng lưng quay người rời khỏi của Mặc Như Nguyệt, xoa bên má đau rát của mình, trong mắt Mặc Lan, dần dần hiện lên hận ý dày đặc.

Mặc Như Nguyệt, thật sự tưởng bà là mẹ của mình rồi sao?

Lại dám ra tay đánh chị ta!

Lúc chưa tìm thấy Đường Lạc Lạc, còn giả vờ xin gì được nấy với mình, bây giờ Đường Lạc Lạc quay về rồi, thì muốn đá mình sang một… tưởng bở!

Chị ta mới là con gái duy nhất của Mặc gia, nhận được sự giáo dục tốt nhất, bất luận nhan sắc hay học thức đều trên Đường Lạc Lạc, chị ư?

Đường Lạc Lạc xứng sao?

Trong lòng Mặc Lan như dời non ấp biển, chỉ cảm thấy sắp nhanh chóng bị mẹ con tình thâm của Mặc Như Nguyệt và Đường Lạc Lạc làm cho buồn nôn chết rồi, nhưng trước mắt, bản thân một mực chống đối Đường Lạc Lạc cũng không có lợi ích gì, chỉ có thể âm thầm quan sát, từ từ ly gián cảm tình giữa hai mẹ con họ mới là cách làm chính xác nhất.

Chị ta liên tục hít hơi thật sâu, bình phục lại tâm trạng, quay đầu đi về hướng biệt thự, chị ta muốn đi xem Đường Lạc Lạc, muốn để Đường Lạc Lạc biết, đây là nhà của mình, mãi mãi vẫn là vậy.

Cho dù Đường Lạc Lạc được nhận về thì làm sao, ở bên Mặc Như Nguyệt hai mươi mấy năm là mình, tất cả những người bên ngoài, cô chủ lớn được thừa nhận chỉ có mình, chị ta sẽ không ngồi không nhìn Đường Lạc Lạc cướp đi tất cả của mình đâu.

Lúc này, cửa phòng Đường Lạc Lạc khoá chặt, một mình ngồi trên giường, hai tay áp sát đầu gối, ngẩn ngơ nhìn bức tường.

Căn phòng kế bên phòng Mặc Như Nguyệt này, chính là Mặc Như Nguyệt sai người dọn dẹp để lại cho đứa con của mình, để trống hai mươi mấy năm rồi, vốn tưởng sẽ không có ai dọn vào đây, nhưng không ngờ hôm nay, cuối cùng cũng đợi được chủ nhân của nó.

Chỉ là lúc này, Đường Lạc Lạc không có một chút hứng thú ngắm nhìn, cô ngồi trên chiếc giường lớn mềm mại, trong đầu toàn là hình bóng không gạt ra được của Mặc Thiệu Đình.

Bắt đầu lại từ đầu… ra nước ngoài du học…

Như vậy có thể vĩnh viễn quên được Mặc Thiệu Đình rồi sao?

Gạt được người ta, nhưng không gạt được mình.

Người thì trốn được, nhưng lòng lại không thoát nổi.

Đường Lạc Lạc bây giờ không thể nhớ đến Mặc Thiệu Đình, vừa nhớ đến anh, mũi sẽ nghẹn, nước mắt sẽ rơi, tối qua cô suy nghĩ suốt đêm, bây giờ lại đang nghĩ, nhưng cũng không thể nghĩ thông.

Vì sao hai người rõ ràng là yêu nhau, nhưng lại phải vắt óc nghĩ cách rời khỏi nhau?

Cứ ích kỷ một lần, thiếu suy nghĩ một lần, ở lại được không?

Nhưng chuyện này, không biết vẫn tốt hơn, một khi biết được, về tình về lý đều không qua được.

Đường Lạc Lạc hít một hơi thật sâu, đưa tay xoa xoa cái bụng vẫn bằng phẳng của mình, trong đây, còn có một em bé.

Tối qua cô tra được rất nhiều tư liệu, nếu như cô và Mặc Thiệu Đình thật sự là anh em họ, đứa con sinh ra, cũng không nhất định có vấn đề, vấn đề chỉ là xác suất, nghĩ như vậy, cô đột nhiên hạ quyết tâm, phải nhiều lần đi xét nghiệm thai, chỉ cần đứa bé không sao, đứa bé khoẻ mạnh, thì nhất định phải sinh ra.

Quãng đời còn lại có thể sẽ không được gặp Mặc Thiệu Đình nữa, thế giữ lại đứa con của anh, cũng là chuyện tốt.

Trong lòng đang suy nghĩ lung tung, cánh cửa đóng bị đẩy ra, Mặc Lan không hề có chút khách khí đẩy cửa xông vào, do ghen ghét, khuôn mặt hiện rõ có chút méo mó, cười lạnh lùng dựa vào cửa, ngước cằm với cô.

- Cô cũng được lắm, từ khu bờ biển đi ra, liền ăn bám gia đình tôi, mắt nhìn Mặc Thiệu Đình sắp bỏ cô rồi, liền đổi một người địa vị cao hơn, ôi, tôi nhớ ra rồi, sợ là anh em họ sao?

Đường Lạc Lạc bỗng ngẩng đầu lên, đối với mọi lời nói của Mặc Lan, cô đều có thể không để trong lòng, chỉ là ba chữ “anh em họ” này, là xát muối lên vết thương người ta, khiến cô nhịn không được phản bác.

- Chuyện của tôi không cần chị lo.

- Cứng đầu quá nhỉ, có phải tưởng mình dọn vào đây, thì là cô chủ lớn Mặc gia rồi à?

Ánh mắt Mặc Lan thực sự muốn toé lửa, đi một mạch đến trước mặt Đường Lạc Lạc, cúi lưng.

- Đáng tiếc quá, người bên ngoài, vẫn chỉ nhận ra tôi, ai bảo ba ruột cô là kẻ lừa đảo chứ, nếu không năm đó cũng không đến nỗi đưa cô đi, nghiệp chủng.

- Miệng cô sạch sẽ một chút.

Đường Lạc Lạc vội kết thúc cuộc đối thoại với Mặc Lan.

- Tôi sắp phải đi, ra nước ngoài du học, tôi với chị nước sông không phạm nước giếng, không cần thiết nghĩ cách chọc giận tôi. Cô chủ lớn Mặc gia, chị thích làm, thì làm đi.

- Ra nước ngoài du học?

Mặc Lan có chút bất ngờ mở to mắt.

- Cô thật sự nỡ sao?

Vừa mới được Mặc Lan nhận về, không phải nên tranh thủ chút thời gian, cùng Mặc Như Nguyệt bồi dưỡng tình cảm thật tốt, củng cố địa vị của mình sao?

Lúc này, lại ra nước ngoài du học, đây chẳng khác gì tự mình đi lưu đày?

Mặc Lan thực sự không thể lý giải.

- Đúng, ra nước ngoài du học, đào tạo sâu một chút.

Đường Lạc Lạc gật đầu.

- Không phải ai cũng như chị, có tư tưởng như thế. Yên tâm đi, ra ngoài, đóng cửa lại.

Cô không có một chút tâm trạng nào cùng Mặc Lan tranh giành cô chủ lớn Mặc Lan gì đó.

Cảm giác bây giờ của Mặc Lan, chính là bạn tốn hết tâm tư khởi động, chuẩn bị đấu một trận phân cao thấp với đối thủ, lại phát hiện đối phương vỗ mông đi rồi, căn bản không có chút hứng thú đấu với mình.

Tuy bớt được không ít chuyện, nhưng trong lòng dù sao cũng có chút không cam tâm.

Chị ta trợn mắt với Đường Lạc Lạc, lạnh lùng hừ một tiếng rồi quay đi, ở cửa phòng quay đầu lại.

- Nếu như đã giả vờ thanh cao, không có việc gì thì đừng quay về, muốn giả vờ thì giả vờ cho chót, mẹ tôi có một đứa con là đủ rồi, chúc cô sớm chết nơi tha hương đất khách, không hẹn gặp lại.

Nói xong đóng sầm cửa lại.

Đường Lạc Lạc nghe thấy lời nguyền rủa của Mặc Lan, trong lòng bình tĩnh không chút gợn sóng, chết nơi tha hương đất khách…

Nếu như sau này không thể gặp mặt Mặc Thiệu Đình nữa, sống hay chết, có gì khác biệt sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.