Đường Lạc Lạc biết, ở đây cũng nhìn thấy vết tích Mặc Thiệu Đình đang điên cuồng tìm kiếm mình, thế trong nước, ở thành phố S, nhất định là sớm đã thành bão tố rồi.
Trạng thái của Mặc Thiệu Đình, từ trong màn hình nhìn thấy sợ rằng chỉ là thoáng qua, tâm trạng của anh, sự đau buồn chua xót và nôn nóng của anh, ngẫm lại bản thân cũng có cảm nhận như vậy.
Nhưng bản thân nếu như đã hạ quyết tâm, thì không có lý do gì quay về rồi, sau này có thể trở về, nhưng đó là chuyện khi tâm trạng mình bình ổn, đủ để có thể đối diện với Mặc Thiệu Đình.
Mà tâm trạng của Nhậm Tử Lương cũng không thong thả đi đâu được, hai người lại đứng yên một lúc, giờ mới đợi được chiếc Bugatti Veyron đến đón, Đường Lạc Lạc lên xe, nhìn hai hàng cây lông não phía ngoài xe chạy qua, nhìn những con đường sạch sẽ rộng rãi và những công trình kiến trúc xa lạ, giờ mới thật sự thật sự cảm nhận được, cô đã rời khỏi nhà của mình.
Mặc Như Nguyệt đối với Đường Lạc Lạc, là vừa yêu thương vừa áy náy căng thẳng, tuy ra đi vội vàng, nhưng những chuyện nên sắp xếp đều sắp xếp cả rồi, chỗ ở của Đường Lạc Lạc là một căn hộ trên con đường sầm uất, ngăn nắp sạch sẽ, trị an tốt.
Cách học viện thiết kế mà cô muốn đăng ký cũng rất gần, vả lại cách bệnh viện mà Nhậm Tử Lương đang làm việc cũng rất gần nốt, đương nhiên, Mặc Như Nguyệt không biết trong bụng Đường Lạc Lạc còn có một đứa bé, Đường Lạc Lạc miệng kín như bưng, biết rằng nếu như nói cho Mặc Như Nguyệt biết, đứa bé này nhất định giữ không nổi.
Mà lý do nói cho Nhậm Tử Lương, là vì không giấu nổi nữa.
Đối phương chăm lo cho cô chỗ ăn chỗ ở, bụng mỗi ngày một to lên, vì vậy không thể che giấu được.
Nhậm Tử Lương rất bi kịch còn chưa kịp triển khai theo đuổi, thì đã hưởng thụ được đối đãi như anh bạn thân rồi.
Lúc đầu mới đến nước Mỹ, tất cả ở đây gần như đều rất yên bình.
Nhậm Tử Lương là một người bạn thân không tệ, lịch sự điển trai, tính cách ôn hoà, trước giờ chưa từng nóng nẩy cáu giận, có thể gọi là bạn bè của giới chị em, đồng thời không phải là loại đối với cô gái nào cũng tốt, với những người và chuyện không thấy hứng thú, đều rất lạnh nhạt, duy nhất khi đến trước mặt Đường Lạc Lạc, có thể nói nhiều được mấy câu.
Thời gian dài rồi, tâm trạng Đường Lạc Lạc cũng từng ngày chuyển biến tốt.
Căn hộ của cô tuy nhỏ nhưng tiện nghi đầy đủ, bình thường sáng đi học, ngày nghỉ đến bệnh viện kiểm tra sức khoẻ thai nhi, nghỉ ngơi rồi cùng Nhậm Tử Lương cùng nhau chơi đùa, cuộc sống bình yên không sóng gió gì.
Lúc ánh mặt trời chói chang, ngồi ở vườn hoa nhỏ của căn hộ, dựa vào ghế phơi nắng, cười nói với những hàng xóm bạn học ôn hoà, ngày tháng chớp mắt cái trôi qua thật nhanh.
Tám tháng thấm thoát trôi qua.
Ngày hôm nay, Đường Lạc Lạc ngồi trên tấm thảm trong căn hộ của mình, cầm lấy dưa hấu ướp lạnh, vừa cố gắng múc cái thìa bỏ vào trong miệng, vừa tám chuyện với Nhậm Tử Lương có cũng như không ngồi ở bàn đối diện, ngày dự sinh càng ngày càng gần rồi, cơn thèm ăn của Đường Lạc Lạc nhiều chưa từng thấy, cảm thấy bụng giống như bị hơi thổi phồng lên vậy.
- Mắt nhìn tôi tốt nghiệp sớm, có phải rất lợi hại không?
Đường Lạc Lạc tít mắt ăn một miếng dưa hấu mát lạnh, khoe khoang với Nhậm Tử Lương.
- Đây chính là sự khác biệt giữa thiên tài và người thường đó.
Nhậm Tử Lương cuốn cổ áo sơ mi lên, khuy áo đá cẩm thạch lấp lánh ánh sáng chói mắt dưới ánh mặt trời.
- Phải phải phải, cô Đường đúng là thiên tài, mang thai tám tháng hoàn thành bài vở bốn năm của người khác, đáng vui đáng mừng, được rồi được rồi, đừng ăn nữa, ăn nhiều đồ mát không tốt.
- Đợi tôi tốt nghiệp rồi, tôi sẽ tìm một công ty thiết kế nhận lời mời, mấy tháng này sắp chán chết tôi rồi.
Bài vở ở nước Mỹ không nặng, Đường Lạc Lạc mấy tháng nay ăn uống vui chơi, tuy thanh thản, nhưng quá nhớ nhung cảm giác được làm việc rồi.
Nỗi buồn trong lòng sẽ theo thời gian dần dà chôn vùi đi, nhưng vết thương chỉ kết vảy, chứ không hoàn toàn biến mất, đâm mạnh một cái, cũng sẽ đau.
Lúc này, rất cần liệu pháp thời gian, càng cần phải khiến bản thân trở nên bận rộn.
Nhậm Tử Lương lắc đầu.
- Tôi thấy, cô vẫn nên an toàn sinh đứa bé ra trước đã, mỗi hạng mục kiểm tra đều đạt tiêu chuẩn, chắc không sao đâu, sau này mới lên kế hoạch cho dự định to lớn của cô, chỉ là…
Anh khựng lại, ánh mắt có chút lạc lõng nhìn Đường Lạc Lạc.
- Xác định sau khi sinh đứa bé ra, không nói cho ba đứa bé sao?
Cái tên Mặc Thiệu Đình này, thực sự đã trở thành cấm kị của Đường Lạc Lạc, hơn tám tháng tiếp xúc, Nhậm Tử Lương càng ngày càng hiểu Đường Lạc Lạc, nếu như lúc trước chỉ là có ấn tượng ban đầu tốt đẹp, bây giờ đã thăng cấp thành sự yêu thích về lâu về dài rồi, nhưng càng thân thiết, anh liền càng phát hiện, bản thân căn bản không có hy vọng gì.
Không có hy vọng cũng không sao, chí ít ở bên cạnh cô, biết cô rất vui là được, cũng là một kiểu an ủi.
Đường Lạc Lạc rũ mắt xuống, khuôn mặt trước đó còn mừng rõ, sau khi nghe thấy cái tên Mặc Thiệu Đình, chốc lát âm u hẳn.
Tháng này cô thường xuyên gọi điện cho Mặc Như Nguyệt, Mặc Như Nguyệt đương nhiên sẽ không nhiều lần nhắc đến Mặc Thiệu Đình trước mặt cô, nhưng ý đồ, Đường Lạc Lạc cũng biết, Mặc Thiệu Đình thực sự tìm kiếm cô như phát điên, sự đả kích và đau khổ phải chịu, không ít hơn mình là bao.
Sự giày vò của hai phía, khiến Đường Lạc Lạc gần như không chịu đựng được, cô tưởng có thể bỏ đi mặc kệ, lại phát hiện cái thứ gọi là vướng mắc này, là cắt không đứt được.
- Tôi…
Cô cau mày, đột nhiên phát hiện hình như có chỗ nào đó không đúng, lời đến bên miệng rồi lại nuốt vào trong.
- Được rồi được rồi, là tôi không nên nhắc, tôi không nhắc nữa.
Nhậm Tử Lương bất lực thở dài, muốn đứng dậy đỡ Đường Lạc Lạc lên, mà cánh tay vừa mới chạm vào Đường Lạc Lạc, liền bị cô nắm lấy một phát.
Trên vầng trán trắng trẻo của Đường Lạc Lạc, đổ từng giọt mồ hôi, cô ngước đầu lên, có chút hoảng loạn nói.
- Tôi… tôi hình như sắp sinh rồi… vỡ nước ối rồi…
Nói đến sau cùng, gần như có chút nức nở.
Nhậm Tử Lương chỉ cảm thấy trong đầu ong một tiếng – anh tuy là một bác sĩ, nhưng không phải bác sĩ phụ khoa, phải đối mặt không phải là bệnh nhân mà là bạn thân của mình, lập tức cảm thấy chân tay lúng túng, vả lại bây giờ Mặc Như Nguyệt không hề biết gì về đứa cháu trai hay gái này, đứa bé này và người lớn đều phải bình an mới được, xuất hiện sơ xuất gì, anh thật sự không biết ăn nói thế nào…
Vì vậy, Đường Lạc Lạc vốn đã đủ hoảng loạn rồi, Nhậm Tử Lương lại càng sắp hoảng loạn hơn cô, Đường Lạc Lạc lại trông im lặng hơn hẳn, một phát ôm lấy Đường Lạc Lạc, anh mang những kiến thức và ứng phó nên có nên làm đều vứt hết sau não, vừa nhanh chóng vươn đôi chân dài chạy xuống lầu, vừa gọi bảo mẫu.
- Gọi cấp cứu!
Nhậm Tử Lương như cơn lốc xoáy, thực sự căn bản không cần đợi xe cấp cứu đến, liền lái chiếc Bugatti Veyron của mình đưa Đường Lạc Lạc đến bệnh viện rồi, thân là một bác sĩ, lần đầu anh luống cuống trước phẫu thuật nhỏ như thế này, thực sự sốt ruột đến muốn đâm vào tường.
Đường Lạc Lạc được đưa vào phòng phẫu thuật, Nhậm Tử Lương gấp gáp đi qua đi lại trên sàn nhà láng bóng của bệnh viện, thực sự giống như con châu chấu trên chảo nóng, không ngừng lại giây phút nào.
Đường Lạc Lạc ốm như vậy, thật sự có thể sinh em bé sao?
Bản thân rõ ràng đã dặn dò cô ăn nhiều một chút, nhưng thể chất của nha đầu này cũng kỳ lạ, ăn như thế nào cũng không ra dáng béo tròn được, khiến anh trong lòng anh bây giờ cực kỳ sốt ruột.
Đứa bé sẽ khoẻ mạnh chứ? Đường Lạc Lạc liều mạng sinh đứa bé ra như thế, nếu như đứa bé có bệnh tật gì, Đường Lạc Lạc không phải sẽ điên luôn sao?
Lúc này… ba đứa bé sao có thể không thông báo một tiếng được chứ…
Nhậm Tử Lương ở bên ngoài phòng phẫu thuật, suy nghĩ chống chất, so với bất kỳ ca phẫu thuật lớn bản thân từng làm còn căng thẳng hơn, cảm thấy từng phút giây đều là sự hành hạ, cuối cùng phía xa truyền lại tiếng khóc của trẻ con, tinh thần anh chấn động, tiếp đến liền nhìn thấy bác sĩ và y tá đi ra, cô y tế cười tít mắt đi ra, báo cáo với Nhậm Tử Lương.
- Chúc mừng, là một bé trai, rất khoẻ mạnh!
Dường như trút được gánh nặng, Nhậm Tử Lương ngồi phịch xuống đất.
… …
Sau phẫu thuật, Đường Lạc Lạc chưa bao lâu đã tỉnh lại, trên người mặc đồ bệnh nhân, cô nhìn thấy Nhậm Tử Lương ôm một cái bọc màu trắng nhỏ, đẩy cửa đi vào.
Ký ức mơ hồ lúc trước, chỉ cảm thấy toàn thân mệt mỏi, thế mà lúc này sự hiếu kỳ vượt qua cả sự mệt nhọc, Đường Lạc Lạc gượng người dậy, đưa tay muốn ôm lấy đứa bé trong lòng Nhậm Tử Lương.
Nhậm Tử Lương là một người rất thích trẻ con, huống hồ đây là đứa con của Đường Lạc Lạc, vì vậy lúc này ôm lấy trong lòng, thực sự không muốn giao đứa bé ra ngoài, cẩn thận mang đứa bé đến gần trước mặt Đường Lạc Lạc, anh nhẹ nhàng nói, gần như chỉ sợ làm ồn đến đứa bé trong lòng vậy.
- Là một bé trai, cô xem, đáng yêu không.
Đường Lạc Lạc tò mò mở to mắt, nhìn sinh vật nhỏ bé được bọc lại, lúc đứa bé mới sinh ra, đều híp chặt mắt lại, tóc thưa thớt, Đường Lạc Lạc nhìn một cái, lập tức nhịn không được phá ra cười.
- Ha ha ha xấu quá, gọi nó là xấu xí được rồi đó.
- Xuỵt!
Nhậm Tử Lương rất buồn bực cau mày, giống như sợ em bé nghe thấy vậy mau chóng ôm vào trong lòng mình.
- Chỗ nào xấu chứ? Ưa nhìn quá luôn, tôi làm bác sĩ ở bệnh viện nhìn qua biết bao nhiêu em bé sơ sinh, đây là đứa ưa nhìn nhất, không được gọi là xấu xí.
Bộ dạng giống như gà mẹ bảo vệ gà con vậy, khiến Đường Lạc Lạc ngoài dở khóc dở cười ra còn có chút cảm động.
- Được rồi được rồi, không xấu được chưa, đó là tôi sinh mà, tôi đặt tên vẫn được chứ, thế gọi là gì đây…
Nói tới đây, cô lại nhớ đến Mặc Thiệu Đình, ý cười trên mặt nhạt đi, lúc cô và Mặc Thiệu Đình vừa mới quyết định có em bé, trong vấn đề tương lai em bé nên giống ai, cũng tranh cãi rất lâu.
Theo cách nói của Mặc Thiệu Đình, bất kể là bé trai hay bé gái, đều nên giống Đường Lạc Lạc, do Đường Lạc Lạc trông đáng yêu, em bé sau này nhất định sẽ người gặp người yêu.
Mà Đường Lạc Lạc lại cảm thấy, nếu như em bé trông không giống Mặc Thiệu Đình, thực sự lãng phí trắng trợn gen tốt của Mặc Thiệu Đình, do để chiếm được lợi ích này, nhất định phải giống Mặc Thiệu Đình.