Cô Vợ Trẻ Thế Thân Của Tổng Tài

Chương 29



Đường Lạc Lạc chỉnh đốn lại tư duy, lập tức hiểu ra vấn đề, đối với sự chỉ trích của Lâm Uyển Du, cô không ngại ngần gì, đứng thẳng người:

- Vị khách này, có phải cô nhầm rồi không? Khi nãy tôi đã đưa rượu cho cô cấm rồi, là do cô cầm không vững.

- Ý cô là, thứ tôi nhận đến tay rồi còn cầm không vững sao? Việc này cô không có trách nhiệm gì sao?

Lâm Uyển Du thấy Đường Lạc Lạc còn dám cãi lại, vốn đã không ưa cô, bây giờ lửa giận trong lòng càng lớn, nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ đáng thương tội nghiệp, giống như bị Đường Lạc Lạc vu oan vậy.

Nam nữ xung quanh Lâm Uyển Du đều là bạn cô ta, tất nhiên sẽ đứng về phía Lâm Uyển Du, nhìn thấy hai người tranh cãi, lập tức hùa nhau chỉ trích Đường Lạc Lạc.

- Phục vụ chạy bàn như cô sao lại thế nhỉ? Rõ ràng là sai lầm của cô, còn dám đầy cho người khác ư? Có gia giáo không vậy?

- Uyển Du bọn này sao có thể gây chuyện với cô được, không tự lượng sức mình.

- Có biết chai rượu này bao nhiêu tiền không? Phục vụ chạy bàn nhỏ nhoi như cô vốn không thể đền nổi, thái độ tốt chút đi, có thể giảm đi chút cực khổ đó!

Đường Lạc Lạc đứng yên bất động, chỉ biết cắn chặt môi, không để bản thân phải khóc.

Cô rõ ràng nhìn thấy, vừa nãy Lâm Uyển Du đã cầm chắc trong tay chai rượu rồi, tuy không biết đối phương sao lại chống đối cô, nhưng hiện tại tình ngay lý gian, không thể nói rõ, chả lẽ phải đền tiền thật sao?

Bản thân đến làm việc là vì muốn trả nợ, kết quả tiền chưa kiếm được, lấy gì đền cả trăm triệu đây?

Lâm Uyển Du thấy xung quanh mọi người đều bênh vực cô ta, mép môi lộ rõ nụ cười đắc ý, từ cao nhìn xuống Đường Lạc Lạc, cô chậm rãi đứng dậy, đi đến trước mặt Đường Lạc Lạc, giả vờ đại độ nói:

- Em gái à, sai thì phải biết nhận lỗi, cãi chày cãi cối không hay đâu!

Tiếp theo, cô ta ghé sát bên tai Đường Lạc Lạc, âm lượng vừa đủ hai người nghe thấy mà nói:

- Chính là vu họa cho cô, cô có thể làm được gì nào?

Đường Lạc Lạc nheo mắt, không thể tin được ngước đầu nhìn Lâm Uyển Du....

Chính là vu họa cho cô!

Lời nói rõ ràng đến thế rồi, bản thân có giải thích hay không thì có tác dụng gì nữa?

Chỉ là Đường Lạc Lạc nghĩ thế nào cũng không ra, cô vốn chưa từng gặp qua Lâm Uyển Du, sao lại khiến Lâm Uyễn Du có ác ý với cô như thế chứ?

Trước mắt bầu không khí cực ngượng ngùng, An Di Sanh ngồi trong nhóm người nhìn thấy vẻ mặt khó xử của Đường Lạc Lạc, cảm thấy có chút đáng thương, trong một rừng buông lời chỉ trích ấy lên tiếng cầu xin cho Đường Lạc Lạc:

- Uyển Du, một chai rượu thôi mà, chúng ta gọi thêm một chai là được, cho dù cô ấy đền tiền cho em rồi, em có cần số tiền đó không? Anh thấy, thôi thì đề cô ấy xin lỗi tạ tội, là được rồi.

Lâm Uyển Du liếc nhìn Đường Lạc Lạc, nở một nụ cười khinh bỉ:

- Cũng đúng! Em cũng không cần thiết phải đôi co với một phục vụ chạy bàn.

Xung quanh lập tức có người tặc lưỡi khen ngợi:

- Uyển Du đúng là hiền lành, đừng đôi co với loại nhân vật cỏn con này làm chi.

- Uyển Du tốt bụng thật! Tiểu thư nhà giàu đúng là có khác.

- Uyển Du, cậu dễ dàng cho cô ta quá rồi.

Lâm Uyển Du trong tiếng khen ngợi quay về chỗ ngồi, đôi chân dài gác lên:

- Tôi không cần cô đền tiền, cô quỳ xuống tạ tội xin lỗi tôi là được.

Đường Lạc Lạc chỉ cảm thấy trong đầu “ung” một tiếng, máu huyết toàn thân đều chảy về phía não, bàn tay nắm chặt, đối với sự sỉ nhục này, cô phát hiện bản thân lại thấy bất lực phản kháng.

Nói ra thì hay, cô là phu nhân nhà họ Mặc, nhưng lại là cô gái ngay cả mặt chồng mình cũng chưa gặp qua, đối với nhà họ Mặc mà nói, cô chỉ là một con dấu mà thôi.

Và trước mặt nhóm người này, cô chỉ là một phục vụ chạy bàn có địa vị thấp hèn.

Cho dù có nói ra thân phận của bản thân, ngoài việc làm bẽ mặt nhà họ Mặc, khiến hoàn cảnh bản thân càng khó khăn hơn ra, cái gì cũng không giải quyết được.

Từng cơn từng cơn uất ức dâng trong lòng, rõ ràng bản thân cái gì cũng không làm, tại sao lại phải chịu bị đối xử như thế chứ?

Cô nghĩ không thấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.