Cô Vợ Trẻ Thế Thân Của Tổng Tài

Chương 89



Đường Lạc Lạc đứng dậy, kéo Diệp Tiểu Manh snag một bên, trả lời lạnh lùng:

- Tôi thấy chả có thế nào cả.

Con người nếu mà xui xẻo thì uống nước lọc thôi cũng sặc, ra ngoài đi quầy bar cũng gặp phải lưu manh, đúng là tuyệt đường mà.

- Chà! Khẩu khí cũng lớn đó! Bổn thiếu gia thích nhất thể loại có tính khiêu chiến thế này!

Diệp Thiên cười to haha, đàn em đứng sau cũng cười theo, cả đám vây lấy Đường Lạc Lạc và Diệp Tiểu Manh vào chính giữa, trên mặt là nụ cười không mang gì tốt lành.

- Nào! Mỹ nhân à, uống một ly rượu giao bôi với tôi nào!

Vừa nói, Diệp Thiên vừa cầm lấy ly rượu, đưa đến trước mặt Đường Lạc Lạc.

Đường Lạc Lạc giơ tay, đầy ly rượu của Diệp Thiên ra, khuôn mặt nhỏ rất căng:

- Tôi không muốn uống rượu với các người, thất lễ rồi.

Nói xong, kéo tay Diệp Tiểu Manh quay đi, nhưng lại bị đám đàn em cản đường.

Diệp Thiên thấy Đường Lạc Lạc từ chối một cách thẳng thừng, đi đến trước mặt Đường Lạc Lạc, hít một hơi thật sâu, làm ra vẻ say sưa:

- Ôi! Thơm thật!..... Mỹ nhân đừng có không nể mặt mà, tôi cũng không phải là người không hiểu tình lý, tôi thấy cô lạ mặt, chắc cũng không phải tiểu thư hào môn gì, đến đây không phải vì tiền sao? Bán cho tôi một đêm, cho cô 20, thế nào?

Bình thường những người đến đây, không phải tiểu thư hào môn, thì là những cô gái muốn lấy chồng giàu, Diệp Thiên thấy Đường Lạc Lạc lạ mặt, lẽ đương nhiên xem cô là những cô gái ham tiền, những khách khứa xung quanh lúc này, cũng dần dần để mắt đến đây, chỉ là họ cũng ôm suy nghĩ giống như Diệp Thiên vậy, nên chỉ muốn xem trò, không có ý đứng ra giải vây cho Đường Lạc Lạc.

Đường Lạc Lạc nghe những lời này của Diệp Thiên, thật sự muốn nổ súng bắn chết hắn ngay, nếu không vì bản thân đánh không lại hắn, thì cô đã ra tay rồi, đang định quay đầu bỏ đi, trước mặt có vật gì đó ném về phía cô, cô vội né sang một bên, nhìn thấy một chai rượu vừa bay qua bên tai cô, chạm đất vỡ tứ tung, bỗng chốc mảnh vỡ và rượu văng đầy người cô.

Nếu như chai rượu này mà ném trúng người cô, vậy thì hậu quả thật sự không dám tưởng tượng.

Đường Lạc Lạc vừa hoàn hồn, một tiểu thư ăn mặc cực mới mẻ, dẫn theo một nhóm bạn cũng mặc toàn đồ hiệu trên người, đang cười lạnh lùng đi về phía Đường Lạc Lạc.

Diệp Thiên khi nãy còn có ý định xấu với Đường Lạc Lạc, nhìn thấy tiểu thư mặc váy hoa, bỗng chốc nổi cơn phận nộ quát to:

- Hạ Y Lan, cô làm gì hả? Đừng bỏ sỉ diện mà không lấy!

Hạ Y Lan trừng mắt Diệp Thiên, nhưng không dám cãi lại, đi thẳng đến trước mặt Đường Lạc Lạc, trên mặt mang nụ cười lạnh:

- Nhìn gì? Thế nào? Còn muốn tôi đến tiền cho cô sao? Cũng đúng, trưng diện lòe loẹt ra ngoài khêu gợi đàn ông, chẳng phải cũng vì tiền sao? Tôi cho cô là được chứ gì!

Nói xong, mở túi xách Channel của bản thân, nắm một nắm tiền xu, ném thẳng lên mặt Đường Lạc Lạc, Đường Lạc Lạc nghiêng đầu, những tiền xu ấy leng keng rơi xuống sàn nhà.

- Cô đừng có quá đáng quá!

Diệp Tiểu Manh nhịn không thể nhịn, mắt đỏ ngâu, bênh vực Đường Lạc Lạc:

- Rõ ràng là bạn trai cô quấy rối bạn tôi, cô làm vậy là có ý gì?

- Bạn trai tôi quấy rầy bạn cô ư?

Sắc mặt Hạ Y Lan phút chốc xanh trắng lẫn lộn, ả vừa đính hôn với Diệp Thanh, vì đối phương lăng nhăng, ả không thể không ngày ngày đi theo hắn ta, lẫn vào trong những nơi ăn chơi sa đọa, hôm nay Diệp Thiên dám ở trước mặt ả, trong cùng một câu lạc bộ, tán tỉnh Đường Lạc Lạc trước đám đông, thế thì sao không khiến ả điên tiết lên chứ?

Nghĩ đến bản thân đã theo sau, ngồi ở nơi cách Diệp Thiên không xa, đối phương trong tình trạng biết rõ điều đó, không ngờ lại không giữ sỉ diện cho ả, Hạ Y Lan tràn đầy phẫn nộ, thế là toàn bộ trút hết lên người Đường Lạc Lạc.

- Hôn phu của tôi sao lại đế mắt đến loại này chứ! Chẳng qua chỉ là con mại dâm, không lẽ chê tiến ít?

Hạ Y Lan cười lạnh một tiếng, từ trong túi xách lại lấy ra một nắm tiền xu, ném lên người Đường Lạc Lạc.

Đường Lạc Lạc vội kéo tay Diệp Tiểu Manh né sang một bên, cảm thấy hôm nay ra ngoài đúng là xui xẻo tột cùng, không ngờ lại đụng chuyện tào lao như thế, loại người này có cãi nhau với họ cũng thấy mệt mỏi lắm luôn được không hả?

- Vị tiểu thư đây, chắc cô đã nhầm rồi, tôi không cần tiền của cô, cũng xin cô tự trọng.

Đường Lạc Lạc nhếch nhếch mép, đúng là không biết nên nói thế nào với loại người này cho tốt, một người hai người đều lấy cô ra ra trút giận, cô nào có kiếm chuyện với ai hả?

- Thì đó, Hạ Y Lan, cô đừng quấy phá nữa, ngày ngày giống như keo con chó bám chặt theo sau tôi, cô có thấy phiền không? Tôi đúng là để ý đến cô gái này đó, thì sao? Cô có tiền, chẳng lẽ tôi không có tiền sao? Hôm nay tôi nhất định phải có cô ấy cho bằng được.

Diệp Thiên chỉ mũi Hạ Y Lan quát tháo.

Trong lòng Hạ Y Lan nổi điên, tiến lên trước trừng mắt hung dữ Đường Lạc Lạc:

- Haha! Hôm nay coi như tôi đã chứng kiến được cái gọi là vừa ăn cướp vừa la làng rồi, anh ta cho cô 20 đúng không? Tôi cho cô 50, đủ không? Loại rác rưởi như cô, có bán dâm một tháng thì cũng kiếm được nhiêu đó thôi, thế nào, đủ không?

Những cô bạn bên cạnh cũng vội lên tiếng hùa theo:

- Ai yo! Đúng là ghét nhất cái loại tiện nhân bán dâm thế này rồi, giả vờ ngây thơ, kỳ thực cứ cho tiền là được chơi thôi.

- Còn nói bản thân không khiêu gợi cậu Diệp nữa, đôi mắt giả nai đó, đúng là con hồ ly tinh mặt dày!

- Y Lan, cũng chỉ có cậu là tốt bụng thế thôi, nếu là người khác, không gạch nát mặt cô ta thì thôi, còn cho tiền ư? Mơ đi!

- Lần này xem như tôi đã thấy được loại người mặt dày vô liêm sỉ là thế nào rồi, lúc này còn giả vờ căng mặt không nhặt tiền, là đang muốn tự nâng cao giá hả? Cũng không nhìn xem bộ dạng bản thân như thế nào!

Đường Lạc Lạc nổ lực duy trì sự bình tĩnh, Diệp Tiểu Manh bên cạnh đã bị tức đến mức sắp khóc luôn:

- Các cô có quyền gì mà nói thế? Cậu ấy không phải loại người đó!

- Vậy cô ta là loại người nào? Tiện nhân hả?

Hạ Y Lan cười to khoa trương, nheo mắt, ác độc nhìn Đường Lạc Lạc:

- Tôi cho cô thêm một chút nữa, thêm 10, mua bộ váy do tôi làm bẩn trên người cô, có phải rất đáng tiền không? Chỉ là, tôi muốn cô lột ngay chiếc váy đó cho tôi ngay lập tức!

- Đồ vô liêm sỉ!

Diệp Tiểu Manh tức đến hai mặt đỏ bừng, sắc mặt Đường Lạc Lạc cũng trắng bệch, cắn chặt môi.

Đây là sỉ nhục, là sỉ nhục trắng trợn.

Hạ Y Lan chính là muốn cô mất hết sỉ diện dưới sự chứng kiến của nhiều người, nếu không sẽ không tha cho cô...

Hiện tại cô thế cô lực yếu, vốn không cách nào phản kháng, nhưng không lẽ phải làm theo lời ả ta, lột bỏ cái váy trên người sao?

- Tiểu mỹ nhân, đừng nghe cô ta, theo tôi đi về, tôi đảm bảo cô chỉ cần nằm thôi cũng có thể kiếm tiền, cũng được 10, à không, 20 luôn!

Diệp Thiên dê xồm ghé sát, khiến Đường Lạc Lạc buồn nôn nổi cả da gà.

- Lột ngay!

Hạ Y Lan ép người quá đáng, đứng trước mặt Đường Lạc Lạc:

- Không lột thì cô đừng hòng rời khỏi đây!

Đang lúc Đường Lạc Lạc cắn chặt răng, bối rối không biết làm sao, một giọng nói lạnh lùng cao quý vang lên từ sau lưng:

- Nếu cô ấy nói không thì sao?

Đường Lạc Lạc quay đầu, giống như nắm được một cọng rơm cứu mạng vậy, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc đang đi ngông nghênh từ phía sau đến gần cô ---- là Mặc Thiệu Đình.

Mặc Thiệu Đình vốn định sau khi tan làm, tìm Đường Lạc Lạc giải thích rõ ràng, ai ngờ vừa tan làm, Đường Lạc Lạc giống như thỏ con trốn chạy đâu mất, anh đuổi theo Đường Lạc Lạc đến đây, vừa hay nhìn thấy cảnh tượng này.

Lúc này, anh chầm chậm đi từ đằng sau Đường Lạc Lạc lên, giọng nói không lớn, bước chân không nhanh, nhưng lại dễ dàng thu hút ánh nhìn của toàn bộ mọi người.

Dưới ánh đèn nhấp nhánh âm u, thân hình anh cao to, khuôn mặt tuấn tú, toàn thân toát ra khí chất sắc bén, đôi mắt đen như thiên thạch lạnh lùng thâm sâu, giống như chúa tế bóng đêm, khiến người khác không kiềm được nín thở, biểu hiện trên mặt bất giác trở nên tôn kính.

Cho dù Mặc Thiệu Đình luôn rất khiêm tốn, ít khi lộ mặt, nhưng thân là công tử hào môn trẻ tuổi nhất có quyền uy nhất S thị này, sự tồn tại của anh vốn là sự mãnh liệt nhất, những khách khứa có mặt tại đây không giàu cũng phú, tất nhiên đại đa số đều có ấn tượng với anh, lúc này những người khi nãy còn đang lặng lẽ xem trò, không ít người bắt đầu thì thầm nhỏ to kinh ngạc:

- Mặc Thiệu Đình?

Hạ Y Lan và Diệp Thiên ngớ người, Diệp Thiên sợ đến mức mặt trắng bệch, không biết thế nào lại khiến vị đại thần này xuất hiện, tuy không biết Mặc Thiệu Đình đến đây là vì cái gì, nhưng vị phu thê của hắn khi nãy ồn ào thế, chắc chắn đã khiến Mặc Thiệu Đình không vui, vừa nghĩ thế, sắc mặt biến đổi càng trắng hơn cả giấy, tâm dê cũng ném qua một bên, sợ đến toàn thân run lẫy bẫy.

Hạ Y Lan nhìn Mặc Thiệu Đình, hai mắt tỏa hào quang, người đàn ông trước mắt anh tuần mà còn khí chất phi phàm, nhất cử nhất động đều mang sự cao quý, không biết ném Diệp Thiên ra ngoài hết mấy chục con đường, đây mới đúng là dáng vẻ mà một người đàn ông nên có!

Đây mới đúng là đàn ông mà Hạ Y Lan cô nên gả!

Nghĩ đến đây, Hạ Y Lan hoàn toàn bỏ lơ ánh nhìn xung quanh, hứng thú tràn trề đi đến trước mặt Mặc Thiệu Đình, vẻ mặt mắc cỡ đưa tay:

- Anh là Mặc Thiệu Đình đúng không? Tôi... tôi là Hạ Y Lan, nghe danh anh đã lâu, không biết anh có nhã hứng, kết bạn vối tôi không?

Đường Lạc Lạc há hốc mồm nhìn theo, chỉ thấy Hạ Y Lan cả mặt mắc cỡ, giọng nói nũng nịu mềm dẻo, với bộ dạng chanh chua xéo xắt khi nãy giống như là hai người khác nhau vậy?

Cô quay đầu nhìn Mặc Thiệu Đình, lòng nghĩ củ cải ca ca đúng là ai nhìn ai cũng yêu, không biết sẽ hồi đáp sự nhiệt tình của Hạ cô nương thế nào đây?

Trong sự nín thở im lặng của mọi người, Mặc Thiệu Đình nhẹ nhàng lên tiếng....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.