Con Cưng Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 103



Anh ta nắm lấy tay cô, bàn tay đó dịu dàng và mảnh mai nằm gọn trong bàn tay to lớn của anh ta một cách yếu ớt. Dường như cô đã giãy giụa vài cái, nhưng sau đó đã từ bỏ.

Để mặc cho anh ta ôm, để mặc cho anh ta nhìn, cô mang theo đau thương và ấm áp thụ động và nằm im lặng ở đó nhìn anh ta. “Hà Hà!” Anh ta thì thầm: “Anh xin lỗi!”

Anh ta thở dài, vô số lần bày tỏ sự áy náy của mình, cuối cùng giọng nói càng ngày càng nhỏ đi, chẳng bao lâu đã dựa vào cổ cô và ngủ thiếp đi!

Cô hít vào thật mạnh và nhìn anh ta.

Cô nhìn anh ta chằm chằm, nước mắt đã khô, nét mặt chăm chú.

Anh ấy đã ốm đi, rất tiều tụy và cô đơn.

Mắt của anh ấy bị thâm quầng rất nặng, đôi mi dài che phủ trên mí mắt. Ở dưới cằm, không biết đã mấy ngày rồi không cạo râu, nhìn giống như cỏ dại mọc lên như nấm sau cơn mưa vậy.

Anh ta rất mệt mỏi, vì hai người phụ nữ! Bởi vì cô và Mạc Lam Ảnh! Tiêu Hà Hà nghĩ, anh ta từng là thần tượng của rất nhiều cô gái, nếu những cô gái đó biết anh ta là người có đầy trách nhiệm như vậy, không biết liệu có giành nhau để được lấy anh ta hay không.

Anh ta đến tìm cô và nói với cô rằng, không có cô, anh ta sống không vui. Mạc Lam Ảnh không làm cho anh ta mệt mỏi, mà chính cô đã khiến anh ta mệt mỏi. Nhưng, cô cũng mệt mỏi mà!

Hai người yêu nhau, nhưng cô đã không có cách nào để tiếp tục được.

Nếu có thể trở lại lần nữa, cô thà rằng không bao giờ gặp anh ta, cứ để anh ta tiếp tục cuộc sống của mình một cách đơn giản và hạnh phúc, cũng sẽ không đi tìm Ngữ Điền nữa. Giống như bây giờ, cô biết con mình đang ở nhà họ Tần, đang sống rất tốt, nhưng phải chờ đợi rất lâu mới có lại được con mình. Nó là người của nhà họ Tần, cũng là con của Tiêu Hà Hà. Nhưng, ông Tần cũng là một người đáng được cảm thông!

Cô nên làm gì đây?

Khăng khăng muốn có thì không thể!

Nhẫn tâm không cần thì lại không làm được!

Cứ vậy mà làm cô sức cùng lực kiệt, những giọt nước mắt tranh đau chảy xuống. Còn Tần Trọng Hàn đã ngủ say, anh ta không biết suy nghĩ của cô lúc này!

Nếu có thể, cô thực sự muốn rời đi, muốn chạy trốn, dù người ta sẽ nói cô vô dụng, hễ đụng chuyện thì chỉ biết trốn tránh.

Ở nhà họ Tần.

Thịnh Thịnh và ông Tần đang ngồi trên ghế sofa. Cậu bé đã nhìn ông Tần rất lâu, không hề chớp mắt, cứ nhìn thẳng như vậy, tròng mắt cậu thấy hơi đau. Cuối cùng vẫn không nhịn được, cậu nói: “Ông ơi, ông thay đổi ý định rồi hả?”

“Thằng nhóc, con vẫn chưa thắng ta mà!” Đôi mắt của Tần Lăng Hàng vẫn nhìn mà không chớp.

“Ông ơi, có phải ông buồn chán lắm không? Tự nhiên kêu con chơi trò trừng mắt này với ông, ông không cảm thấy rất trẻ con à?” Thịnh Thịnh nói với vẻ ông cụ non, không chịu nhận rằng mình đã thua.

“Ta buồn chán?” Tần Lăng Hàng ngạc nhiên. “Con là người đầu tiên dám nói ta vậy đó!”

“Chú Tần thật đáng thương! Ngữ Điền thật đáng thương!” Thịnh Thịnh nói rồi thở dài.

“Hả?” Tần Lăng Hàng nhướn mày với vẻ không hiểu. “Sao lại đáng thương?”

“Ông ơi, tính khí của ông kỳ lạ như vậy, làm sao họ có thể chịu đựng được ông chứ?” Thịnh Thịnh mím môi, với bộ dạng không sợ sệt. Vừa thấy Tần Lăng Hàng sắp nổi giận, cậu lập tức nói: “Thấy chưa? Còn không nghe người ta góp ý nữa. Cô giáo nói, ai không biết nhận lỗi thì không phải là em bé ngoan!”

“Ờ!” Cảm giác như cậu bé đã xem ông già này như con nít rồi à?

“Ông ơi, ông vẫn chưa trả lời con có phải ông đã thay đổi ý định rồi không?” Thịnh Thịnh nói rồi trượt xuống ghế sofa, đi đến trước mặt Tần Lăng Hàng.

Ánh mắt của Tần Lăng Hàng lóe sáng, nhìn vào mắt của Thịnh Thịnh, thấy hơi lúng túng. “Con đứng gần quá làm gì? Không sợ ta nổi giận à?”

“Con cũng biết nổi giận vậy! Nếu ông thấy nhàm chán thì cứ nổi giận đi, con sẽ chiều theo ông, con hứa sẽ không phản kháng lại. Chờ ông giận xong thì con sẽ nói tiếp, vậy có được không?” Thịnh Thịnh đang thương lượng, không hề sợ người ông này.

Cậu bé đã nói vậy rồi, lửa giận của ông ta còn đốt lên được hay sao?

Dì Trương và mấy người giúp việc đều sững người ra, nhìn đứa bé đứng bên cạnh ông chủ. Bao nhiêu năm qua, làm gì có ai đứng gần bên cạnh ông chủ đến vậy? Đứa bé này đúng là can đảm, can đảm hơn rất nhiều so với Ngữ Điền.

“Ông ơi, không được nói dối đâu đó!” Thịnh Thịnh mỉm cười với ông ta. “Có phải ông muốn mẹ con và chú Tần lấy nhau không?”

Giật thót tim, Tần Lăng Hàng kinh ngạc, đứa bé này chỉ mới 5 tuổi thật sao? “Con làm sao nhìn ra được ta đang định làm như vậy?”

“Ông ơi, vừa rồi khi chúng ta đi ngang qua tiệm áo cưới, ông đã vào tiệm xem thử mấy bộ vest. Nếu không muốn cho chú Tần kết hôn, mắc mớ gì ông phải vào xem? Còn nữa, nếu không phải kết hôn với mẹ con, ông cần gì phải kêu con đến đây? Còn nữa nè, ông ơi, nói dối sẽ bị thối lưỡi đó! Ông tổng tài của công ty mẹ con nói đã nói với con vậy đó!” Thịnh Thịnh kiên nhẫn rao giảng. “Ông ơi, có phải ông thật lòng muốn chú Tần kết hôn với mẹ con không?”

Tần Lăng Hàng nhướn mày. “Bộ nó hiện rõ đến vậy à?”

“Vậy là đúng rồi!” Thịnh Thịnh cười phá lên.

Lúc này, sao Tần Lăng Hàng cứ cảm thấy đứa bé này cười giống như một con cáo nhỏ nhỉ? So được với người có biệt danh cáo mặt cười – Bùi Lâm Xung luôn rồi!

“Chắc mẹ của con vui lắm ha? Ta cho phép cô ấy bước chân vào nhà ta, thằng nhóc là con cũng đến ở luôn!”

“Ông ơi, hình như lâu rồi mẹ con không gặp chú Tần nữa, ông không cảm thấy rất lạ à?”

“Có sao?” Tần Lăng Hàng nhíu mày.

“Vậy là ông không biết rồi. Ông ơi, ông ngốc quá! Con lên lầu nói với Ngữ Điền đây, chắc em ấy sẽ vui lắm!” Thịnh Thịnh định báo tin vui cho Ngữ Điền, nhưng đồng thời cũng thấy hơi lo lắng.

“Ông ơi, ông có bắt nạt mẹ con không?” Khi đi lên cầu thang, cậu bé quay người lại và hỏi.

“Cô ấy có một đứa con trai tài giỏi như vầy, ta làm sao dám?” Tần Lăng Hàng đứng lên, vẻ mặt như không thể nhịn nhục được. Bộ ông ta đáng sợ đến vậy à?

Thịnh Thịnh đang ở trong phòng của Ngữ Điền, hai đứa trẻ đang chơi với nhau.

“Thịnh Thịnh, anh nói mẹ có thể kết hôn với ba thật không? Ông nội đã cho phép thật hả?” Ngữ Điền không dám tin vào thông tin này, cứ lo sẽ bị mừng hụt.

“Là thật đó, hình như ông đồng ý rồi, nhưng anh cũng không biết lý do tại sao nữa.”

“Em tưởng mẹ không cần em nữa chứ!” Ngữ Điền nói với vẻ ủ rũ. “Ông nội không chịu cho em gặp mẹ. Thịnh Thịnh, mẹ có khỏe không?”

“Không khỏe!” Thịnh Thịnh nói. “Dạo này em có gặp ba em không?”

“Dạ không, đã lâu rồi em không gặp ba!”

“Tại sao vậy?” Thịnh Thịnh nghi hoặc, dạo này mẹ cứ không vui, dì Mig nhìn thấy mẹ thì cứ thở dài, cậu bé thực sự không biết là đã xảy ra chuyện gì nữa.

Nói tóm lại, chú Tần và mẹ chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó rồi!

“Ngữ Điền, có chuyện không ổn rồi!” Thịnh Thịnh đột nhiên kêu lên.

“Hả? Cái gì?” Ngữ Điền bối rối.

Ở căn hộ Minh Hạo.

Mạc Lam Tịnh ngồi trên ghế sofa và lặng lẽ nhìn về phía Tăng LY đang ngồi ở ghế đối diện.

“Này! Em cứ nhìn anh như vậy làm gì?” Tăng Ly cảm thấy sởn tóc gáy, sau lưng cũng đổ mồ hôi lạnh.

“Tăng Ly, anh trốn em lâu lâu lắm rồi đó!” Đôi mắt to và đẹp của Mạc Lam Tịnh híp lại, khóe miệng cong lên như chế giễu. “Anh sợ em à?”

Tăng Ly giận dữ cau mày lại, nuốt nước miếng. “Sao anh lại sợ em? Không phải chúng ta là bạn à? Ai lại sợ bạn bè?”

“Anh sợ phải ở một mình với em!” Mạc Lam Tịnh cười chế nhạo rồi đứng lên, khuôn mặt trắng trẻo nhưng lạnh như băng, đi thẳng đến chỗ Tăng Ly.

“Này! Em làm gì vậy?” Tăng Ly thực sự là hơi sợ cô ta.

Cô Lam Tịnh này tốt về mọi mặt, với bất kỳ ai cũng đều lạnh lùng như băng, nhưng lại cứ thích bám lấy anh ta. Anh ta đúng là có ý trốn tránh cô ta, không trốn thì biết làm gì khác nữa?

“Để anh vào xem Lam Ảnh đã ngủ chưa!” Khi cô ta vừa đến gần, Tăng Ly đột nhiên đứng dậy.

Mạc Lam Tịnh vội nắm lấy cà vạt của anh ta, Tăng Ly ngay lập tức không thể cử động được. “Này! Lam Tịnh, thắt lại một cái thì anh sẽ chế vì nghẹt thở đó! Chắc em không nhẫn tâm vậy đâu ha?”

Mạc Lam Tịnh đột nhiên đẩy Tăng Ly ngã xuống, anh ta té cái bịch lên trên ghế sofa, trợn to đôi mắt đào hoa. “Lam Tịnh, em làm gì vậy?”

Mạc Lam Tịnh lại tiến thêm hai bước rồi ngồi lên đùi anh ta, vòng tay qua cổ anh ta, khuôn mặt vẫn lạnh tanh. “Tăng Ly, nếu anh không trốn tránh, có lẽ em sẽ không có hứng thú với anh rồi. Nhưng tại anh cứ trốn, nên ngược lại càng làm cho em có hứng thú với anh hơn!”

“Lam Tịnh, em đừng làm vậy!” Tăng Ly cười hì hì vài tiếng. “Mau xuống đi!”

Nhưng Mạc Lam Tịnh lại tiến đến sát anh ta hơn, đôi môi đỏ bất thình lình in dấu lên mặt anh ta.

“A… Lam Tịnh!” Tăng Ly hét lên.

Trong mắt của Mạc Lam Tịnh chợt lóe lên một ánh nhìn thú vị nhưng đầy thâm ý, chỉ in một nụ hôn lên rồi buông anh ta ra, hài lòng nhìn vào vết son trên mặt anh ta, hai mắt híp lại. “Anh kêu Tần Trọng Hàn ra ngoài là để gặp người phụ nữ khác phải không?”

“Làm gì có chuyện đó? Anh kêu Hàn về nhà nghỉ ngơi rồi! Anh ấy đã chăm sóc Lam Ảnh quá lâu rồi, cũng cần phải được nghỉ ngơi!” Tăng Ly rất ngại, đẩy cô ta ra một cách khéo léo.

Đã biết trước nếu ở riêng với Lam Tịnh thì sẽ đáng sợ vậy đó, suýt nữa đã mất đi sự trong trắng của mình rồi, biết vậy đừng tốt bụng mà kêu Hàn đi ra ngoài. Nhưng cũng may, anh ta có tuyệt chiêu.

Vào lúc này, chuông cửa reo lên.

Hơi cau mày lại, Mạc Lam Tịnh không biết ai lại đến vào giờ này!

Tăng Ly vội đứng lên ngay lập tức. “Để anh đi mở cửa cho!”

Cánh cửa vừa mở ra, kèm theo đó là một tiếng reo hò. “Anh hai…”

Rồi khuôn mặt nhỏ nhắn và dễ thương của Tăng Dương Dương xuất hiện ở cửa, tiếp theo, đôi mắt vốn sáng long lanh của cô ấy đột nhiên u ám lại, bởi vì cô ấy nhìn thấy trên mặt Tăng Ly có một dấu môi đỏ chót.

“Ai vậy?” Mạc Lam Tịnh đã đi đến, vừa nhìn thấy Tăng Dương Dương, cô ta cười khẽ rồi không nói gì, chỉ quay người lại và đi vào một căn phòng ngủ khác.

“Dương Dương, sao bây giờ em mới đến?” Có chút oán trách trong giọng nói của Tăng Ly, anh ta không hề biết trên mặt mình có vết son môi.

Tăng Dương Dương nhìn vào vết môi son trên mặt Tăng Ly với ánh mắt kỳ lạ, rồi đi vào với tâm trạng thất thểu.

Mặc dù biểu hiện trên mặt rất ủ rũ nhưng thật khó để che đi vẻ háo hức trong mắt, cô chu cái miệng nhỏ nhắn lên, liếc mắt về phía căn phòng mà Mạc Lam Tịnh vừa bước vào. Một ánh mắt sắc bén phóng qua đó, như thể muốn phanh thây xẻ thịt người phụ nữ đó.

“Dương Dương, có chuyện gì vậy?” Tăng Ly nở một nụ cười, nhưng vẫn không biết vấn đề trên mặt anh ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.