“Hà Hà! Em đừng làm anh sợ!” Anh ta thì thầm, trong giọng nói tràn ngập nỗi sợ hãi và run rẩy. Ngón tay cái vuốt ve làn môi bị cắn rách của cô, trong lòng vô cùng hối hận.
Cô thầm thở dài trong lòng, nhưng vẫn tươi cười như hoa, có điều trong mắt không hề có chút vui vẻ nào. “Không, em có làm gì đâu mà anh sợ! Anh đã bắt cóc em đến đây, giờ em phải quay về làm việc rồi!”
“Để anh chở em về!” Anh ta hét lên một cách đau khổ.
“Không cần đâu!” Cô nói nhanh, như thể muốn xa lánh. “Em bắt xe về được rồi, anh và chăm sóc cho chị Mạc đi!”
“Hà Hà, để anh chở em về!” Anh ta khăng khăng.
Cô không thoái thác nữa. “Được rồi!”
Trong xe, cô không nói gì, chỉ hướng tầm mắt ra bên ngoài cửa sổ xe.
Mùa đông đã đến, lá cây ngô đồng đã rụng gần hết, một cơn gió thổi qua, những chiếc lá thi nhau bay lượn, không biết đã làm hoa mắt của ai!
Môi của Tiêu Hà Hà khẽ nhếch lên, nơi vừa bị cắn vẫn rất đau, rất rất đau!
Tần Trọng Hàn không dám nói gì, sợ rằng mình lên tiếng thì có thứ gì đó sẽ vụn vỡ.
Chiếc xe lại một lần nữa lái đến Lăng Phong.
Tần Trọng Hàn bỗng giơ tay ra và ôm cô vào lòng.
Cổ của Tiêu Hà Hà ướt lạnh, cô mỉm cười và ngước đầu nhìn lên, bỗng chết lặng: “Anh… Sao lại khóc?”
Tần Trọng Hàn dụi mặt vào vai cô như một đứa trẻ, những giọt nước làm ướt một mảng to trên cái áo len của cô rồi từ từ lan ra. Đôi mắt long lanh của anh ta vẫn rưng lệ: “Anh xin lỗi!”
Cô vẫn mỉm cười. “Đừng nói xin lỗi, anh không có lỗi với em, em biết rằng đó đều là quá khứ!”
Nhưng có một loại ký ức mà dù trải qua bao lâu vẫn sẽ nhớ như in, anh ta không nỡ vứt đi những tấm hình đó, chắc cũng bởi vì anh ta muốn cất giữ một tình yêu khắc cốt ghi tâm đó thì phải? Và sự khắc cốt ghi tâm này, chỉ e rằng dù bao nhiêu năm trôi qua, hễ có cơ hội thì vẫn sẽ nhen nhóm trở lại! Tất nhiên, những suy nghĩ này, cô không nói ra, chỉ chôn sâu trong tận đáy lòng!
Bởi vì nó quá mâu thuẫn, quá dằn vặt, cô không biết phải làm gì, nên đành phải chọn cách mỉm cười.
“Bà xã!” Tần Trọng Hàn nín thở, những giọt nước mắt cố kìm nén bỗng chốc tuôn ra. “Hứa với anh được không?”
“?”
“Hứa với anh, đừng suy nghĩ quá nhiều, tại anh vô tâm, giữ lại những thứ đó, nó thực sự chỉ là quá khứ!” Tần Trọng Hàn nín thở và nhìn cô. “Em hứa với anh đi được không?”
Tiêu Hà Hà nhìn anh ta.
Đôi mắt cô tròng đen và trắng rõ ràng, sáng và trong.
Đôi mắt cô giống như hồ nước dưới ánh mặt trời ấm áp vào mùa xuân, lặng lẽ chảy trên mặt anh ta.
Sau một lúc lâu, cô nhẹ nhàng nhìn anh ta với một nụ cười rạng rỡ, và gật đầu: “Được! Em biết quá khứ chỉ là quá khứ! Anh có thể cho em xuống rồi chứ?”
“Được! Em đi đi! Anh sẽ đến đón em sau giờ làm!” Anh ta nói, nhưng giọng rất bối rối.
Tiêu Hà Hà xuống xe và đi thẳng đến tòa nhà Lăng Phong.
Tần Trọng Hàn nhìn thấy bóng lưng cô biến mất ở cửa tòa nhà rồi mới nổ máy xe và rời đi.
Tiêu Hà Hà lại không còn chút sức lực nào để nhấn nút thang máy, cô điện thoại ra và gọi cho Đỗ Cảnh. “Đỗ Cảnh, tôi xin nghỉ phép nha, chiều nay tôi không đến làm được!”
“Cô, không sao chứ?” Đỗ Cảnh hỏi với vẻ quan tâm.
“Không sao!” Tiêu Hà Hà lắc đầu. “Tôi rất khỏe. Đỗ Cảnh à, anh có biết bà ta đang nằm ở phòng bệnh nào không?”
Đỗ Cảnh hơi ngạc nhiên, rồi nói ra địa chỉ của Mai Tây Vịnh.
Cúp máy rồi Tiêu Hà Hà đi ra khỏi tòa nhà, xe của Tần Trọng Hàn không còn ở đó nữa, anh ta đi rồi thì tốt quá!
Cô đi ra bên ngoài.
Trong xe taxi.
“Cô gì ơi, cô muốn đi đâu vậy?” Anh tài xế đã hỏi mấy lần nhưng Tiêu Hà Hà không nói gì, vì hình như cô cũng không biết phải đi đâu.
Anh tài xế nhìn cô gái đang ngồi ở ghế sau qua kính chiếu hậu, cô vẫn im lặng.
Cuối cùng, Tiêu Hà Hà nói: “Đến bệnh viện giùm tôi!”
Những giọt nước mắt đang xoay tròn trong mắt, con tim như thể bị dao cắt qua, đau nhói từng cơn.
Cảm giác đau nhói đó lan ra khắp nơi trên cơ thể.
Tất cả mọi chuyện dính lấy nhau rồi, như thể đã quay lại lúc mất đi ba, Tiêu Tiêu và Ngữ Điền vậy, rất mệt mỏi. Tự nhiên cô cảm thấy rất mệt!
Xe của Tần Trọng Hàn vẫn chưa đi xa. Anh ta lái xe ra khỏi sân Lăng Phong rồi dừng lại bên đường, anh ta định chờ cô tan ca rồi đón cô về nhà luôn, chắc là anh ta định sám hối. Nhưng anh ta lại nhìn thấy cô đi vào tòa nhà rồi lại đi ra, sau đó ngồi lên một chiếc taxi.
Trái tim anh ta căng thẳng hẳn lên. Cô ấy định đi đâu? Không phải cô ấy nói phải đi làm à?
Tại thời điểm này, Tần Trọng Hàn đột nhiên nhận ra rằng anh ta thực sự không hiểu Tiêu Hà Hà một chút nào cả.
Anh ta nhớ lại vừa rồi cô cười rạng rỡ như vậy, trái tim tự nhiên cũng nhói đau theo. Sự mạnh mẽ của cô, lý trí của cô khiến anh ta phát điên.
Anh ta đã đi theo chiếc taxi đó tới bệnh viện.
Nhìn thấy cô đã xuống xe, gật đầu với anh tài xế.
Sau đó, anh ta cũng xuống xe và đi theo sau cô.
Thấy cô đi vào khu nội trú phía sau bệnh viện, anh ta cũng đi theo sau.
Cô không biết rằng anh ta đang đi theo ở phía sau. Cô hỏi y tá ở quầy chuyện gì đó rồi đi lên cầu thang bộ. Cô không đi thang máy mà lại đi thang bộ, đi rất chậm rãi, giống như không còn sức lực vậy.
Tần Trọng Hàn cứ đi theo ở phía sau. Tiêu Hà Hà đến một phòng bệnh VIP, nhưng chỉ đứng ở cửa, không vào trong.
Có một giọng nam nhẹ nhàng vang lên từ trong phòng bệnh: “Vân Nhi, em ăn chút gì đi, cả ngày nay em không ăn gì rồi đó!”
Tiêu Hà Hà nhận ra đó là giọng của Cung Bồi Tân, không ngờ ông ta lại dịu dàng với Mai Tây Vịnh đến vậy.
Mai Tây Vịnh không nói gì, vì Tiêu Hà Hà không nghe thấy giọng của bà ta.
“Em không muốn ăn!” Cuối cùng cũng nghe thấy giọng của Mai Tây Vịnh.
Tiêu Hà Hà hơi ngây ra, cả người run rẩy. Bà ta không sao! Cô cũng thở phào nhẹ nhõm, đứng ở cửa và trầm ngâm một lúc, rồi cô từ từ quay người đi.
Tần Trọng Hàn vội núp mình vào. Tiêu Hà Hà đã quay hẳn người lại. Tần Trọng Hàn thấy cô lại bước đi, dọc theo cầu thang khi đến để đi xuống dưới.
Cô ấy đến thăm ai? Tại sao lại không vào trong?
Thì ra Cung Bồi Tân thực sự rất tốt với bà ta, thảo nào bà ta lại mê đắm. Đây chắc là cuộc đời của bà ta rồi! Tiêu Hà Hà nghĩ, nhưng vẫn không hiểu tại sao tổng tài Bùi lại quen biết bà ta.
Rồi lại nghĩ đến Tần Trọng Hàn, vô thức liếc nhìn cái túi xách, bên trong cái túi của cô vẫn còn tập ảnh đó. Cứ tưởng rằng nó được Mạc Lam Ảnh giữ lại, nhưng không ngờ Tần Trọng Hàn cũng đã giữ lại những kỷ niệm đẹp đẽ đó.
Cô lừa gạt bản thân để nghĩ rằng anh ta không làm vậy, nhưng khi mọi thứ đã bày ra trước mắt một cách rõ ràng như vậy, cô không thể không tin.
Chỉ cảm thấy lồng ngực tức anh ách, nghẹn lại làm cô hít thở khó khăn. Cô tự nhủ với mình hết lần này đến lần khác, đừng khóc, có gì ghê gớm lắm đâu, có chuyện gì mà cô chưa từng trải qua?
Tần Trọng Hàn lặng lẽ đi theo sau, thấy Tiêu Hà Hà cứ tiếp tục tiến về phía trước, sau đó lại thấy cô gọi điện. Vừa đi ra khỏi bệnh viện, một chiếc xe đột nhiên dừng lại ở trước cổng, sau đó, Tiêu Hà Hà đã ngồi lên xe.
Tần Trọng Hàn thót tim, rồi cũng nhanh chóng lên xe, nhưng anh ta đã để mất dấu nó.
Rồi anh ta nhận được tin nhắn từ Tiêu Hà Hà. “Đừng đến đón em nữa, Mig đã chở em về nhà rồi!”
Trong căn hộ ở đường Vĩnh Hạng.
“Có chuyện gì vậy? Vẻ mặt em lạ quá!”
“Mig!” Tiêu Hà Hà ngước lên nhìn Mig, ánh mắt bắt đầu trống rỗng, không nhìn thấy chút ánh sáng nào. Thần sắc của cô không phải u ám, chỉ là trống trải đến đáng sợ. Cô nhìn Mig, nhưng hình như trong mắt lại hoàn toàn không có Mig vậy. Rồi cô đột nhiên cười lớn, tiếng cười cũng trống rỗng hư vô, khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
“Hà Hà, em sao vậy?” Mig cảm thấy cô hơi bất thường nên vội hỏi.
Tiêu Hà Hà lắc đầu: “Em chỉ muốn khóc, rất muốn khóc, nhưng lại không thể khóc được!”
Mig thở dài, giọng đầy lo lắng: “Hà Hà à, em đừng suy nghĩ lung tung. Nói cho chị biết đã xảy ra chuyện gì, chị sẽ chống lưng cho em, sẽ không để cho em chịu chút thiệt thòi nào cả. Có phải Tần Trọng Hàn lại chọc giận em rồi không?”
“Mig à, chị nói em phải làm sao đây?” Cô khẽ hỏi, dường như thật sự không biết phải làm gì.
Trong mắt Mig có chút bất lực, nhiều hơn nữa là thương tiếc. “Con nhỏ này, trong đầu em đang nghĩ gì vậy hả? Có chuyện gì khó đâu! Thích anh ta thì nói cho anh ta biết, nói em không thích anh ta chăm sóc cho Mạc Lam Ảnh. Còn không thích thì đá một phát, mặc kệ anh ta có phải là ba của Ngữ Điền hay không. Em không thể vì con mà làm lỡ cả đời của mình được!”
Tiêu Hà lắc đầu thật mạnh. “Nếu thực sự đơn giản như vậy thì mọi chuyện dễ dàng rồi, vậy làm gì còn câu “bị tình yêu làm cho khốn đốn” nữa, càng sẽ không có cam chịu. Bây giờ tình hình của em là đang cam chịu, giữ hay bỏ đều đau khổ cả.”
Mig hơi khựng lại. “Em bị trúng độc rồi! Bị trúng độc của Tần Trọng Hàn rồi! Muốn khóc có phải không? Có cần chị cho em mượn vai để tựa vào không?”
Tiêu Hà Hà nhìn lên rồi mỉm cười, mặc dù nụ cười rất chua chát, nhưng lại rất chân thành. “Mig à, cám ơn chị, vì lúc nào cũng xuất hiện mỗi khi em cảm thấy bất lực nhất, cám ơn chị rất nhiều. Em cảm thấy tốt hơn nhiều rồi!”
“Còn khách sáo với chị?” Mig thở dài. “Chị thực sự không biết tình yêu là gì, nhưng thấy mọi người giày vò bản thân như vậy, có đánh chết chị cũng không yêu đương gì cả!”
Xe của Tần Trọng Hàn dừng lại trong con hẻm trước căn hộ của Tiêu Hà Hà, anh ta đã đi theo đến đây, anh ta đã nhìn thấy Tiêu Hà Hà và Mig cùng xuống xe, rồi anh ta cứ ngồi mãi ở trong xe.
Châm một điếu thuốc, ngồi trong xe và bắt đầu hút. Trong làn khói nhả ra, đôi lông mày của anh ta không thể giãn ra được.
Sáng sớm hôm sau.
Sau khi Tiêu Hà Hà ngủ dậy thì tự đi nấu cháo, được nghỉ ngơi cả đêm nên cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Tối qua rất khuya Mig mới rời đi, còn Ngữ Điền thì được ông Tần đón đi rồi.
Có lẽ ông Tần đã cố tình tạo cơ hội cho cô và Tần Trọng Hàn, nhưng...
Suy nghĩ suốt đêm, cứ tưởng anh ta sẽ đến tìm cô, cứ tưởng anh ta sẽ gọi điện đến.
Nhưng, không có!
Thậm chí cả một tin nhắn cũng không có!
Nói thật lòng, cô hơi thất vọng, có cả chút tủi thân.
Nhớ đến những tấm hình đó, cảnh tượng thân mật đó, Tiêu Hà Hà không cảm thấy gì khác ngoài bất lực và rất bất lực. Nhưng sau cùng, trái tim cô đột nhiên bình tĩnh lại rất nhiều. Trong những năm qua, cô đã học được một điều, đó là thuận theo tự nhiên...
Lặng lẽ ăn cháo, rất lặng lẽ, tay xoa xoa bụng, lẩm bẩm: “Cục cưng ơi, con nói cho mẹ biết đi, mẹ có nên tha thứ cho ba không?”