Tiêu Hà Hà như nghẹt thở. Đôi mắt sâu thẳm của anh ta dường như muốn nhìn thấu vào đáy mắt cô, lục lọi trong trái tim cô. Cô bỗng quay đầu đi, không nhìn thẳng vào anh ta nữa, rồi nói với vẻ bất lực: “Vì em không biết liệu em cũng sẽ trở thành quá khứ hay không.”
Lời nói vừa thốt ra thì cô nhìn thấy vẻ mặt của anh ta hơi cứng đờ lại, dường như còn có chút bị tổn thương. Trong lòng cô lo lắng, muốn nói gì đó nhưng cổ họng giống như bị thứ gì đó chặn lại, khiến cô không thể thốt thành lời. Cô hoang mang đẩy anh ta ra, nhưng bỗng nhận ra không thể nào đẩy được.
“Em vẫn còn giận à?” Anh ta khẽ hỏi, giọng đầy khổ sở và nặng nề. “Vì chuyện mấy tấm hình hôm qua phải không?”
Nhắc đến mấy tấm hình đó, tim cô lại càng thêm đau xót. Mỉm cười cay đắng, cô nói thật khẽ: “Tần Trọng Hàn, chúng ta chưa từng chụp chung với nhau tấm hình nào hết phải không?”
Anh ta đột nhiên cứng đờ, vì lời nói của cô, rất bi thương, nhưng lại hoàn toàn là sự thật. Đúng vậy! Bị cô nói như vậy thì anh ta mới nhận ra, giữa họ hình như chỉ có một đứa con, còn những kỷ niệm khác thì rất ít, thậm chí ngay cả một tấm hình chụp chung với cô mà anh ta cũng không có.
Anh ta muốn nói không phải do mình cố ý, nhưng lời vừa đến cửa miệng thì chợt nhận ra, dù có giải thích gì thì cũng vô ích.
“Em muốn chụp thì chúng ta đi chụp được không? Chúng ta lại đi Hokkaido nhé!” Anh ta vội vã nói. “Chúng ta sẽ chụp thật nhiều hình được không em?”
Muốn bù đắp cho cô, cho cô những kỷ niệm đẹp nhất, để cô quên đi đau thương.
Cô lắc đầu, rồi lại mím chặt môi, nhìn anh ta ở khoảng cách rất gần, trong lòng càng thêm chua xót. “Để anh lại bỏ rơi em một lần nữa có phải không? Lần trước, trên người em không có lấy một xu. Lần này, em sẽ còn ngu ngốc mà đi cùng anh đến đó nữa à?”
“Hà Hà!” Anh ta khẽ kêu lên. “Anh xin lỗi…”
Anh ta nhận ra mình thật quá đáng, dường như lúc nào cũng lơ là với cô. Bị cô nói như vậy, anh ta á khẩu im lặng, không biết phải giải thích thế nào.
Cô không đành lòng làm tổn thương đến anh ta lần nữa, nên nói với giọng chân thành: “Em cảm nhận được rằng anh yêu em, nhưng, em cũng cảm nhận được rằng anh yêu Mạc Lam Ảnh. Nếu anh muốn em nói cho anh biết lý do em không chịu lấy anh, thì đây chính là lý do! Có lẽ ngay cả bản thân anh cũng không biết, anh yêu chị ấy nhiều hơn yêu em.”
“Không phải như vậy đâu!” Anh ta vội vàng giải thích.
Nhưng cô lại đưa tay lên che miệng anh ta. “Em không có ý trách anh! Nghe em nói hết đã.”
Ánh mắt anh ta đau khổ, rồi gật đầu.
“Anh cất giữ kỷ niệm của anh và Mạc Lam Ảnh cẩn thận như vậy, em cũng tưởng rằng quá khứ chỉ là quá khứ, nhưng anh lại không nỡ vứt bỏ quá khứ của anh. Bây giờ chị Mạc không nhận ra anh nữa, anh không biết lúc nghe thấy lời của chị ấy, vẻ mặt của anh thất vọng đến thế nào không? Vẻ mặt đó của anh đã làm em tổn thương sâu sắc! Có lẽ anh nghĩ rằng em buồn vì những tấm hình đó, nhưng không phải hoàn toàn là vậy. Tần Trọng Hàn, còn cả vẻ mặt của anh nữa! Chị ấy nói Hàn của chị ấy có mắt xanh, anh có nhớ vẻ mặt của anh lúc đó thất vọng đến thế nào không?”
Anh ta thực sự không chú ý đến. Anh ta thật sự rất thất vọng sao?
Trong lòng Tần Trọng Hàn tự hỏi mình, hai chân mày cau lại. Đôi mắt đen sâu thẳm đầy u ám, lắng sâu, và cả xót xa ân hận. Anh ta không hề nhớ, vì biểu lộ vô ý đó mà làm cho Hà Hà tổn thương và buồn bã đến vậy à?
“Hôm nay anh công khai quỳ xuống cầu hôn em, em rất cảm động, nhưng em không thể lấy anh!” Tiêu Hà Hà nhẹ nhàng nói, trong lòng bỗng nhiên nguội lạnh đi.
Có thứ gì đó rõ ràng trong tim, rất rõ ràng. Đầu óc cô cũng đột nhiên thức tỉnh. Đúng vậy, không thể lấy anh ta!
Thứ mà cô muốn quá xa xỉ, cô muốn tình cảm duy nhất. Nếu không thể chỉ hai người sống với nhau trọn đời, vậy thì cô thà rằng không kết hôn, không cần tình yêu.
Mặc dù cô cũng biết bộ dạng của mình bây giờ hơi tỏ vẻ, thậm chí là có chút nhõng nhẽo, có chút giả tạo, nhưng cô cũng chỉ vì muốn giữ lại cho mình chút lòng tự trọng. Cô có quyền bảo vệ lòng tự trọng của mình.
Tần Trọng Hàn nhíu chặt mày lại. “Hà Hà, anh không biết giải thích thế nào về những tấm hình đó, cũng không biết giải thích với em thế nào về tâm trạng của anh.”
“Vậy thì đừng giải thích!” Cô nói nhanh như bay, trong tim đầy chua chát. “Em không muốn nghe giải thích. Tần Trọng Hàn, em không muốn để cho trái tim mình chịu uất ức, không muốn để cho trái tim mình chịu uất ức một cách quá tầm thường, vậy nên em không thể lấy anh!”
“Không muốn lấy anh, vậy em vẫn chịu gặp anh chứ?” Anh ta buồn bã hỏi, cũng không miễn cưỡng nữa. Những ngón tay mảnh khảnh của anh ta vuốt nhẹ lên đôi má trắng bóng của cô, nhẹ nhàng gỡ những cọng tóc đang dính trên mặt cô.
Tim cô run lên. Chuyện này, cô thực sự chưa từng nghĩ đến.
Nếu như không gặp…
Cô không biết trong lòng cô sẽ như thế nào.
Anh ta hôn lên trán cô, có chút buồn bã, bầu không khí rất đau thương. “Anh xin lỗi. Ngoài xin lỗi ra, anh không biết nói gì với em nữa…”
“Vậy thì không cần nói gì cả!” Cô nhắm mắt lại, cố nén chua xót.
“Anh xin lỗi em, cô bé! Tại sao lúc nào anh cũng làm cho em phải chịu thiệt thòi như vậy chứ?” Anh ta lẩm bẩm rồi rời khỏi cô.
Tiêu Hà Hà cảm thấy người nhẹ đi, cả cái ghế ngồi cũng như bay bổng lên. Còn anh ta cúi đầu và không nói gì.
Cô cúi gầm mặt xuống không dám nhìn anh ta. Anh ta lại đưa tay qua, cài dây an toàn lại cho cô.
Chiếc xe hơi rung lên, rồi nổ máy một lần nữa.
Bầu không khí có chút ngột ngạt, Tiêu Hà Hà cúi gầm mặt xuống, hai tay đan vào nhau, trong túi xách vẫn còn tập ảnh mà Mạc Lam Tịnh đưa cho cô, cô vẫn không biết nên xử lý thế nào.
Trong đầu cô rối bời, rốt cuộc có nên gặp nữa hay không? Không lấy anh ta, nếu vẫn còn gặp nhau, vậy mối quan hệ giữa họ chẳng phải càng buồn cười hay sao?
“Để anh đưa em về!” Anh ta nói. “Ngữ Điền đã được ba anh đón về rồi!”
Cô gật đầu. “Được!”
Chiếc xe dừng lại ở đường Vĩnh Hạng. Anh ta xuống xe, định mở của cho cô, nhưng thấy cô đã xuống rồi. Sau khi xuống xe, không nói gì, cô đi thẳng về phía căn hộ.
“Hà Hà!” Anh ta khẽ gọi.
Cả người cô khựng lại rồi quay đầu, cố kéo ra một nụ cười. “Chúng ta không nên gặp nhau nữa!”
“Là suốt đời không gặp nữa, hay chỉ tạm thời?” Anh ta vội hỏi.
Tim cô nhói lên. “Tạm thời đừng gặp nữa!”
“Được!” Anh ta không níu kéo cô. “Em giữ sức khỏe!”
Cô quay người đi, nhìn thấy đống tàn thuốc lúc rời đi vào buổi sáng đã được cô lao công quét dọn sạch sẽ, và cô sực nhớ đến điều gì đó, định quay người lại hỏi anh ta xem có phải cả đêm qua không ngủ hay không, nhưng cô phát hiện ra xe của anh ta đã phóng đi mất dạng.
Tim cô bỗng nhiên trống rỗng, không biết làm như vậy rốt cuộc đúng hay sai…
Chiếc xe lao nhanh ra khỏi con hẻm, Tần Trọng Hàn dừng xe bên đường, quay đầu lại, phát hiện ra bó hoa vẫn còn nằm ở ghế sau. Anh ta nhớ lại cô nói tạm thời đừng gặp nhau, trong lòng càng thêm đau đớn.
Lại là một đêm khó ngủ.
Tiêu Hà Hà khoác áo lên và đi vào con hẻm.
Cô thừa nhận là cô muốn xem thử xe của Tần Trọng Hàn có ở đó hay không. Có lẽ trong tiềm thức, cô vẫn hy vọng anh ta có ở đó.
Nhưng, sau khi ra ngoài, cô không nhìn thấy chiếc xe, trong lòng có chút thất vọng.
Gió thổi đến, không khí rất mát mẻ, cô vô thức ôm lấy mình. Thì ra, không nhìn thấy anh ta thì trong lòng càng đau hơn! Chắc là anh ta đã về rồi!
Tiêu Hà Hà thở dài rồi quay người đi vào căn hộ.
Mở ti vi lên, không biết kênh nào đó đang chiếu một bộ phim mà cô không biết tên, liếc nhìn rồi cũng không có tâm trạng để xem tiếp, lại tắt ti vi và leo lên giường nằm ngủ.
Ngày hôm sau, cô đi làm, Bùi Lâm Xung lúc nào cũng như vô tình hỏi cô về chuyện lúc nhỏ của cô, cũng gián tiếp hỏi về tình cảm giữa ba cô Tiêu Nam Bắc và Mai Tây Vịnh. Tiêu Hà Hà bỗng nghĩ rằng, có lẽ mối quan hệ giữa tổng tài Bùi và Mai Tây Vịnh không hề đơn giản, có lẽ nhiều năm trước họ từng là người yêu của nhau.
Cuối cùng, Bùi Lâm Xung hỏi: “Hà Hà, nếu có một ngày tự nhiên cô phát hiện ra, người cha mà cô gọi trong bao nhiêu năm đó không phải là ba ruột của mình, thì cô sẽ như thế nào?”
Tiêu Hà Hà lắc đầu rồi phì cười: “Chuyện đó là không thể nào! Tôi không đặt giả thiết như vậy, ba tôi sẽ buồn lắm đó! Trên đời này, không có người cha nào lại thương con nhiều như ba tôi đã thương tôi!”
Vẻ mặt của Bùi Lâm Xung hơi cứng ngắc. “Vậy cũng phải, cô có một người cha tốt!”
Khi hết giờ làm, Tiêu Hà Hà vô thức liếc tìm ở cửa công ty, cũng không nhìn thấy chiếc Bugati màu xanh ngọc nào cả, trong lòng cô có chút thất vọng.
Sao cứ có cảm giác bản thân mình lúc này giống như một con cá, bị chiên đi chiên lại nhiều lần, không biết lúc nào thì sẽ không chịu nổi và bị cháy khét. Gặp cũng đau khổ, không gặp cũng đau khổ. Trái tim của cô ơi, từ lúc nào mà không còn bình thản nữa rồi?
Từ từ đi ra khỏi công ty, cô cảm thấy rất lạ, sao hôm nay con không có phản ứng gì cả. Mấy ngày nay cũng rất yên tĩnh, hoàn toàn khác với lúc mang thai Ngữ Điền. Chẳng lẽ là con gái thật sao?
Cảnh đường phố mùa đông thật ảm đạm, cô cứ đi như vậy, rồi chợt nhận ra đã rất lâu rồi không ra ngoài tản bộ. Đi bộ từng bước từng bước như vậy cũng rất tốt.
Cứ cúi đầu bước đi, đột nhiên một đôi giày da màu đen đập vào mắt, Tiêu Hà Hà từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thấy một đôi mắt màu xanh.
“Hàn Lạp?” Cô có chút kinh ngạc, trong đầu chợt lóe lên những lời Mạc Lam Ảnh nói, mắt xanh, tóc đen, sau đó cô bật cười khanh khách.
Tay Hàn Lạp đang đút vào trong túi quần, khẽ hỏi: “Cô cười gì?”
“Không! Sao anh lại ở đây?” Tiêu Hà Hà hỏi.
“Ra ngoài đi dạo!” Hàn Lạp cũng cười cười. “Đúng lúc gặp được cô!”
“Trùng hợp vậy!” Cô khẽ lẩm bẩm, nhưng cứ cảm thấy không phải là trùng hợp.
Ở phía bên kia của con đường, một chiếc RV cao cấp đang chậm rãi đi theo ở phía sau, giữ khoảng cách khá xa so với họ, nhưng vẫn luôn đi theo.
“Cậu chủ, có cần đuổi theo không?” Anh tài xế hỏi.
“Không cần!” Đôi môi mỏng thốt ra mấy từ, lạnh lùng mà nặng nề.
Người đang ngồi ở ghế sau chính là Tần Trọng Hàn, lông mày anh ta nhíu lại, nhìn thấy có đàn ông bước đến gần cô, anh ta càng cau mày chặt hơn, lấy điện thoại ra và gọi. “Dật à, giúp tôi điều tra một người!”
“Nói!” Một chữ đơn giản vang lên ở đầu bên kia.
“Không biết rõ họ tên, nhưng hình như là họ Hàn, con lai, thường xuất hiện ở cửa Lăng Phong, thỉnh thoảng lại đeo theo người phụ nữ của tôi - Tiêu Hà Hà, mắt màu xanh!”