Con Cưng Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 139



Ánh mắt Tần Trọng Hàn sâu thẳm rồi bước đến cạnh giường, gần như nín thở. Sắp một tháng không gặp, anh ta nhận ra rằng nỗi nhớ của mình rất sâu đậm. Anh ta cố kiềm chế sự phấn khích trong lòng, giơ tay ra rồi run run vén cái chăn lên.

Đột nhiên bị ai đó vén chăn lên, để lộ ra khuôn mặt kiều diễm, Tiêu Hà Hà bỗng chết lặng. Trong nước mắt mơ hồ, cô đã nhìn thấy ai?

Tần Trọng Hàn nhìn thấy khuôn mặt cô, không gầy gò, cũng may là Bùi Lâm Xung đã giúp anh ta nuôi cô thật khéo, anh ta thở phào trong lòng. Nhưng nghĩ đến chuyện cả tháng không gặp, chỉ cảm thấy tim nhói đau, trên mỗi chút da thị đều đang khao khát cô.

Tiêu Hà Hà chớp chớp mắt rồi vội vã đưa tay lên lau nước mắt, nhận ra đúng là có người đang ở trước mặt thật.

Không chờ cô lên tiếng, anh ta đã ôm cô vào lòng mình.

Vừa cúi đầu xuống là bắt lấy môi cô một cách hung hãn, cắn vào làn môi cô nhưng lại không nỡ làm cô đau. Trong giây tiếp theo, động tác của anh ta đột nhiên dịu dàng hơn, quấn lấy lưỡi cô như thể quấn lấy trái tim anh ta.

Chỉ cần vài giây ngắn ngủi, nụ hôn đó làm cho cả người anh ta nóng bừng.

Tiêu Hà Hà chỉ cảm thấy hơi thở quen thuộc ập đến, là hơi thở của anh ta, hòa lẫn với mùi thuốc lá thoang thoảng, quá quen thuộc. Trái tim đang căng thẳng của cô cũng tan rã trong chớp mắt, bị anh ta hôn đến sắp nghẹt thở, ngọn lửa lòng nhanh chóng được gợi lên, lăn tăn gợn sóng.

Tiêu Hà Hà không thể thoát khỏi sự kìm hãm của anh ta, cũng không thể thoát khỏi hơi thở của anh ta.

Cô nhắm mắt lại, cố giấu đi nỗi hân hoan trong tim.

Cuối cùng họ thở hổn hển, anh ta sợ cô chưa khỏe hẳn nên tạm thời tha cho môi cô. Anh ta cắn răng hỏi: “Tại sao em không nghe điện thoại của anh, cũng không trả lời tin nhắn của anh?”

Cô mở to đôi mắt mơ màng và nhìn anh ta chằm chằm, còn đôi mắt đen và sáng của anh ta đang nhìn cô với vẻ sốt ruột, như thể sẽ không buông tha cho cô. Và đôi tay to lớn của anh ta vẫn đang giữ chặt cả người cô trong lòng mình, không cho cô nhúc nhích.

Mặc dù vui vì anh ta đã đến, nhưng chợt nhớ ra đây là nhà họ Bùi, anh ta làm sao vào được đây?

“Sao anh vào được đây vậy?” Tiêu Hà Hà ngạc nhiên. “Họ không phát hiện ra anh à?”

Lông mày của Tần Trọng Hàn hơi nhíu lại, siết chặt eo cô, chắc chắn cô không bị ốm đi, lúc này mới hoàn toàn yên tâm.

Anh ta cứ nhìn vào Tiêu Hà Hà như vậy, trong đêm yên tĩnh, hai người cô đơn, trái tim bàng hoàng.

Cô hơi ngây ra đó, không biết phải đối mặt với anh ta như thế nào.

Rồi tay của anh ta càng siết chặt hơn, kéo cô lại gần anh ta hơn.

Cô thở hổn hển vì sợ.

“Bà xã à, anh nhớ em lắm!” Anh ta thì thầm với giọng vui mừng.

Nói xong, trong khi cô vẫn đang ngạc nhiên thì anh ta nhẹ nhàng ôm chặt cơ thể mềm mại của cô vào trong vòng tay mình, nâng cằm cô lên một cách ngang ngược, rồi quả quyết bịt chặt đôi môi đào đang run rẩy của cô.

Anh ta hôn rất tham lam và đói khát, cái lưỡi nóng bỏng của anh ta tiến thẳng vào trong.

“Tần Trọng Hàn, anh, anh...” Tiêu Hà Hà sắp ngạt thở.

Hơi thở nóng hổi của anh ta lấp đầy miệng cô, làm cô không thể thở được.

Lưỡi của anh ta lướt qua lướt lại giữa hai môi cô, kèm theo chút ám chỉ nào đó. Anh ta nhớ cô lắm! Và hành động kì lạ này đã chiếm mất lý trí của cô...

Khi cô sắp ngất xỉu vì thiếu oxy, cuối cùng anh ta đã thả cô ra.

“Tần Trọng Hàn!” Tiêu Hà Hà hơi tức giận. Rốt cuộc anh ta vào đây như thế nào? Ai cho phép anh ta hôn cô? “Anh còn làm vậy nữa, em sẽ kêu tổng tài đuổi anh ra ngoài đó!”

“Đừng mà!” Tần Trọng Hàn lắc đầu và ôm chặt cô. “Chúng ta đã không gặp nhau trong hai mươi lăm ngày và năm tiếng rồi. Anh nhớ em lắn!”

Anh ta nhớ thật chính xác làm Tiêu Hà Hà ngạc nhiên, từ khi nào mà anh ta trở nên tỉ mỉ đến như vậy?

Nhưng hễ nghĩ đến chuyện con không còn nữa, cô vẫn cảm thấy rất tự trách mình, rất tủi thân, rất hối hận. Là cô có lỗi với anh ta, có lỗi với con, đều tại bản thân cô bất cẩn.

“Tần Trọng Hàn, anh không trách em sao?” Cô ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên và hỏi anh ta.

“Trách em chuyện gì chứ?” Anh ta thì thầm, giọng dịu dàng gần như chảy nước.

“Trách em vì đã làm mất con đó!” Cô nói rồi nước mắt chảy xuống, đó là kết tinh tình yêu của họ mà, đó là đứa bé mà họ đã có được lúc ở Hokkaido mà!

Mặc dù đã được một tháng, trong một tháng này, cô gần như không thể nhìn thẳng vào tâm trạng của mình, cũng không dám nghĩ về nó. Nhưng khi nhìn thấy Tần Trọng Hàn, trong tim cô vẫn rất đau đớn, cô cảm thấy rất áy náy.

Nghe thấy điều này, bỗng như bị sét đánh ngang tai, Tần Trọng Hàn sững sờ nhìn vào Tiêu Hà Hà, nghĩ đến vũng máu mà mình nhìn thấy ngày hôm đó, máu từ trong người cô, và cả của đứa bé, con của họ cứ vậy mà đi mất!

Cơ thể mảnh khảnh của anh ta run lên, ngước đầu lên nghẹn ngào, trong đôi mắt đỏ hoe đang xoay tròn những giọt nước mắt nóng hổi. “Hà Hà, là anh có lỗi với em.”

Nhắm mắt lại, nhưng không thể nà xua đi những hình ảnh đó ra khỏi đầu.

Rồi bỗng duỗi tay ra và kéo mạnh người cô vào lòng, ôm cô thật chặt, muốn hút hết nỗi đau của cô qua cho mình.

Tiêu Hà Hà nhìn thật sâu vào người đàn ông đang đau đớn cực độ ở trước mặt, và nước mắt cũng trào ra.

Sau một thời gian dài, họ mới cùng nhau đối mặt với vấn đề này.

“Cô bé, em vẫn chưa được khóc đâu. Ngoan! Đừng khóc!” Anh ta nhớ lại cô vẫn còn chưa ra khỏi tháng, khóc như vậy sẽ không tốt cho cơ thể, sẽ có hại cho mắt.

Bàn tay to lớn đưa qua để lau nước mắt cho cô.

“Tần Trọng Hàn!” Dưới tiếng hét như vụn vỡ, nước mắt của Tiêu Hà Hà rơi xuống lã chã, rồi giơ hai tay ra và ôm lấy anh ta.

Để mặc nước mắt của mình là ướt đẫm lồng ngực anh ta, từng giọt từng giọt chảy vào trong tim Tần Trọng Hàn. “Tần Trọng Hàn, em không chịu đựng nổi khi mất con, em hối hận lắm, em buồn lắm, buồn lắm!”

Cô chưa bao giờ nói đến chuyện con trước mặt người khác, nhưng cô thực sự rất rất để tâm, nhưng làm sao người khác có thể hiểu được nỗi đau trong tim cô chứ! Chỉ có Tần Trọng Hàn là tâm trạng giống như cô, bởi vì đứa bé là sự kết tinh của hai người họ.

Lặng lẽ gật đầu, trên khuôn mặt đang ngước lên của Tần Trọng Hàn có những giọt nước mắt đang chảy xuống, cảm nhận được cơ thể đang run rẩy trong vòng tay mình, tim anh ta đau như xé. “Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa!”

Cô vẫn khóc, anh ta bất lực, cúi đầu xuống và hôn môi, để ngăn tiếng khóc của cô.

Cơn sóng tình ấm áp và dâng trào gần như đã nhấn chìm cô, đôi mi dài như lông vũ vội vàng giật giật vài cái, nước mắt chảy dài trên má. Anh ta lại vội vã ghé sát đến, rồi trừng mắt nói: “Đừng khóc nữa! Nếu em còn khóc, anh sẽ hôn em đến khi em nghẹt thở mới thôi.”

Tiêu Hà Hà giật mình, rồi vội vàng ngưng khóc. Anh ta mỉm cười đắc ý và nói: “Vậy mới là bà xã ngoan của anh.”

Anh ta leo lên giường và ôm lấy cô. “Suỵt, nhỏ tiếng thôi, ba vợ đại nhân vẫn đang ở dưới nhà đó!”

“Sao anh lên đây được vậy? Ông ấy cho phép anh lên đây hả?” Cô thút thít, vẫn còn muốn khóc.

“Anh lẻn vào đó. Thật ra, mấy bữa trước thì anh có thể vào đây rồi, nhưng anh sợ em vẫn chưa chịu tha thứ cho anh, sợ cơn giận của ba vợ vẫn chưa nguôi!” Bây giờ Tần Trọng Hàn không dám làm phật lòng ai cả, anh ta thật sự rất sợ rằng chỉ cần bất cẩn chút xíu thì sẽ bị tiêu diệt ngay.

Ngày nào ba vợ cũng đe dọa anh ta bằng cách đòi tặng cho anh ta một viên đạn, nhưng Tần Trọng Hàn không sợ súng của Bùi Lâm Xung, mà anh ta sợ thân phận ba vợ của ông ấy. Vậy nên những ngày qua anh ta đành phải cố chịu đựng, chịu đựng đến hôm nay thì thật sự không thể chịu được nữa.

Tiêu Hà Hà khẽ nhúc nhích trong lòng anh ta, anh ta ngay lập tức siết chặt vòng tay của mình. “Anh chỉ muốn ôm em như thế này thôi là đủ!”

Cảm nhận được bàn tay nhỏ nhắn của cô hơi lạnh, anh ta liền cau mày. “Sao vậy? Em lạnh hả?”

Cô lắc đầu: “Không có, tại vừa rồi em ngồi hơi lâu thôi!”

Anh ta ngồi bật dậy để kiểm tra chân cô, rồi lại cau mày. “Sao chân em cũng lạnh quá vậy? Em phải mặc nhiều áo vào, đang là mùa đông, không được để bị nhiễm lạnh đâu đó!”

Nói rồi anh ta liền kẹp chân cô vào giữa hai đùi ấm áp của mình, rồi thì thầm: “Anh sẽ sưởi ấm cho em!”

Rồi anh ta mới nằm xuống, cầm đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô đặt lên ngực mình rồi đắp chăn lại, sau đó mới hài lòng.

Lắng nghe hơi thở dài và đều đều của anh ta, cảm nhận vòng tay rắng rỏi và mạnh mẽ của anh ta, như thể trên đời này không còn gì khác có thể đem đến cho Tiêu Hà Hà cảm giác an yên như vậy nữa, là cảm giác thuộc về nhau nhưng phải trả giá bằng cả mạng sống của mình, như thể chỉ cần được ở bên cạnh anh ta thì cô không sợ bất cứ điều gì nữa.

Từng luồng nhiệt ấm áp ập đến, ngay cả trái tim cũng bắt đầu ấm áp theo.

Bất giác, lòng bàn tay nhỏ nhắn của Tiêu Hà Hà nép vào ngực Tần Trọng Hàn, cơ bắp rắn chắc của anh ta đang căng lên dưới bàn tay cô, khiến cô không kìm được phải vuốt ve dọc theo làn da của anh ta. Khi nhận ra mình đang làm gì, tay cô đã trượt xuống phần eo rắn rỏi của Tần Trọng Hàn.

Tần Trọng Hàn hít vào một hơi, Tiêu Hà Hà hoảng hốt dừng tay lại, trong phòng chỉ còn lại hơi thở căng thẳng và bối rối của cô. Cô xấu hổ đến nỗi phải rụt tay khỏi người Tần Trọng Hàn, nhưng vai cô bỗng đột ngột siết lại, một đôi tay mạnh mẽ lại kéo cô vào lòng mà ôm!

Cô ngước mắt lên trong hoảng loạn, vừa vặn nhìn thẳng vào đôi mắt đang mở to của Tần Trọng Hàn, và ngay lập tức rơi vào trong sâu thẳm...

Tiêu Hà Hà bỗng đỏ mặt lên, nhưng lại không biết mình nên phản ứng thế nào với Tần Trọng Hàn.

Tần Trọng Hàn nhìn cô một lúc lâu, vẻ mặt chăm chú, rồi hỏi cô một cách nhẹ nhàng: “Cô bé, hại em phải chịu khổ rồi. Em thấy ấm hơn chưa?”

Tiêu Hà Hà chưa giấu được vẻ mặt xấu hổ nên không dám ngẩng đầu lên, chỉ vùi mặt vào lồng ngực rộng lớn của Tần Trọng Hàn. Tim anh ấy đang đập thình thịch thình thịch, đập nhanh quá vậy!

Đã bao lâu rồi không ôm nhau như thế này?

Tiêu Hà Hà gật đầu mà mặt vẫn đỏ au vì ngượng. “Ừm, đỡ nhiều rồi, cám ơn anh!”

Niềm vui và nụ cười hạnh phúc hiện lên trên khóe mắt anh ta.

Bởi vì cuối cùng anh ta đã lại được ôm lấy người phụ nữ mình yêu, anh ta tưởng cô sẽ không tha thứ cho mình, nhưng cô thực sự là một cô bé quá tốt bụng, không có bất kỳ lời oán trách nào, còn ôm hết trách nhiệm vào mình. Một cô bé như vậy, sao anh ta có thể không yêu được chứ?

“Mấy ngày nữa là đến Noel rồi, chờ khi nào em được ra ngoài, chúng ta cùng đi du lịch được không?” Anh ta khẽ hỏi.

Nhắc đến chuyện đi du lịch, mặt cô cứng đờ. “Không! Em không đi đâu!”

Trong lòng anh ta lập tức hiểu ra, nhớ đến chuyện lần trước bỏ mặc cô ở Hokkaido, anh ta rất ân hận, e rằng anh ta đã để lại bóng râm trong lòng cô rồi.

Tiêu Hà Hà lại hỏi: “Chị Mạc ổn rồi chứ?”

Tần Trọng Hàn lắc đầu. “Chúng ta đừng nhắc đến cô ấy nữa. Từ nay, trong thế giới của chúng ta sẽ không có cô ấy nữa. Cô ấy và anh chỉ là quá khứ, quá khứ thì đã qua rồi. Hà Hà, anh không xóa sạch quá khứ. Nếu có thể, anh thà rằng xóa hết nó đi. Em tin anh một lần được không?”

“Anh chịu nổi khi trong thế giới của anh không có chị Mạc sao?” Tiêu Hà Hà không dám tin, nghĩ đến việc mình yêu anh ta cũng bởi vì anh ta có trách nhiệm, nếu ban đầu biết được chuyện đó mà anh ta thờ ơ, chắc là cô cũng sẽ không yêu anh ta đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.