“Nhưng tôi không có gì cả!” Giọng của Ngô Tân Tuyên lại trở nên sắc bén. “Bùi Lâm Xung, anh có thể nào giả vờ như chưa từng quen biết tôi không? Tôi chỉ cần đứa con này, bác sĩ nói cơ thể tôi không thích hợp để nạo bỏ thai, tôi đã ba mươi tuổi rồi. Tôi chỉ cần đứa con này, không cần bất cứ điều gì khác, cầu xin anh, hãy cho tôi sinh nó ra có được không?”
“Tôi xin lỗi!” Bùi Lâm Xung nhắm mắt lại.
Trái tim của Ngô Tân Tuyên bỗng lạnh như băng, cả lồng ngực dường như cũng được nhồi đầy gai góc, chỉ hít thở thôi cũng thấy rất đau.
“Bùi Lâm Xung, đứa bé này cũng là cốt nhục của anh đó!” Tay của Ngô Tân Tuyên để trước bụng, đứa bé này đã thành hình hài ba tháng rồi.
Bùi Lâm Xung đóng cửa lại rồi bồng cô đặt lên ghế sofa, còn mình cũng ngồi xuống, hai người đều không nói gì.
Mùi thuốc lá thoang thoảng ập đến, như thể muốn nhắc nhở cô ấy rằng sự thật tàn nhẫn đang ở trước mắt. Ông ta tìm đến, việc đầu tiên là yêu cầu cô ấy bỏ cái thai. Cảm giác đau đớn vô cùng tận, giống như ai đó đang cắn xé trái tim cô ấy, giống như muốn tách nó ra khỏi cơ thể cô ấy vậy.
Căn hộ nhỏ của Ngô Tân Tuyên rất sơ sài, nhưng lại được bố trí rất ấm áp, còn mua một cái nôi, một cái giường nhỏ, đồ chơi, thậm chí quần áo cũng mua luôn rồi, đủ màu xanh đỏ. Bùi Lâm Xung nhìn quanh căn hộ đơn giản này, tuy diện tích rất nhỏ nhưng lại rất ấm áp, có thể nhận ra cô ấy đang mong chờ sự ra đời của đứa trẻ này nhiều đến dường nào.
Ngô Tân Tuyên cuộn tròn người lại trên ghế sofa, những giọt nước mắt trên mặt chảy thành hai dòng lấp lánh...
Và rồi, cô nuốt nước mắt vào trong, lấy lại tinh thần mạnh mẽ của mình, không cho mình khóc nữa.
Nhưng răng vẫn cắn chặt vào môi làm nó rỉ máu, đôi môi run rẩy, rất bất lực, khuôn mặt nhợt nhạt khiến người ta không đành lòng nói thêm bất cứ điều gì.
Bùi Lâm Xung giơ tay ra, nhìn vào hai bàn tay của mình, ông ta muốn tận tay làm cho cốt nhục của mình biến mất như vậy sao? Không nỡ, nhưng...
Nếu không có Hà Hà, có trời biết ông ta sẽ hạnh phúc biết bao với sự xuất hiện của đứa bé này.
Nhưng có Hà Hà rồi, sau khi đã mắc nợ Hà Hà nhiều như vậy, ông ta chỉ có lấy con gái làm trọng, đành phải làm tổn thương Ngô Tân Tuyên.
“Đi thôi!” Bùi Lâm Xung nói.
“Không! Không!” Ngô Tân Tuyên vội hét lên rồi lắc đầu dữ dội.
“Bỏ cái thai đi, rồi quay về tìm người đàn ông mà em yêu, đừng nói cho cậu ta biết quá khứ của em, em vẫn sẽ có được hạnh phúc!” Vẻ mặt của Bùi Lâm Xung vẫn không thay đổi, nhìn thẳng vào khuôn mặt nhợt nhạt đang cố chịu đựng của cô, ánh mắt chợt siết lại.
Nhưng như có vật gì đó đang đè vào tim, khiến ông ta tuyệt tình đến cùng, ghìm giọng và nói. “Đứa bé này không thể giữ lại, dù thế nào cũng không được!”
Ngô Tân Tuyên biết rằng ông ta nói được thì sẽ làm được. Cô sẽ không bao giờ, cũng không đủ sức để chống lại ông ta. Ở trước mặt ông ta, cô nhỏ bé không bằng một con kiến.
“Hãy cho tôi một đêm thôi! Cho tôi ở bên cạnh con thêm một đêm!” Ngô Tân Tuyên cố tỏ ra mạnh mẽ, nói với vẻ khó khăn.
Bùi Lâm Xung không nghiêng mắt qua nhìn cô mà chỉ nhìn chằm chằm vào cái giường nhỏ xíu đó, rồi buồn bã nói: “Em vẫn còn trẻ, vẫn sẽ sinh con được, hãy sinh con với người đàn ông mà em yêu, sinh một em bé đáng yêu, sống cuộc sống hạnh phúc! Bây giờ chúng ta đi liền đi, đừng chờ thêm một đêm nữa!”
Ngô Tân Tuyên cố nuốt chua xót, chỉ “ừ” một tiếng.
Cô đứng dậy, hơi run rẩy, vì thời gian qua bị ốm nghén và suy dinh dưỡng, nhìn cô đã ốm đi rất nhiều. Vừa bước đi, cả người đã loạng choạng suýt ngã.
Bùi Lâm Xung nhanh tay lẹ mắt vội đỡ lấy cô, vòng eo nhỏ xíu làm cho tim ông ta thắt lại, không thể kìm được tiếng trách cứ: “Sao lại ốm đến vậy? Em tự chăm sóc mình kiểu gì vậy?”
Cô thờ ơ không lên tiếng, cố đè nén hai dòng nước mắt, trong tim lạnh lẽo.
Khi gần đi đến chỗ cửa, Ngô Tân Tuyên đột nhiên quay người lại và ôm lấy cổ Bùi Lâm Xung, vùi mặt vào cổ ông ta. “Hãy giữ lại đứa bé này có được không? Tôi hứa chúng tôi sẽ không xuất hiện trong cuộc sống của mọi người! Tùy anh cho phép hai mẹ con tôi đi đâu, tôi sẽ đưa nó đến đó, không bao giờ quay về nữa. Cầu xin anh đừng bỏ nó được không? Tôi hứa sẽ không làm phiền cuộc sống của anh và con gái anh. Hãy cho tôi sinh nó ra được không?”
Nước mắt của cô làm ướt áo khoác của ông ta, ông ta giơ tay ra định ôm lấy cô nhưng bỗng dừng lại giữa không trung, sau đó buông xuống, để mặc cho cô khóc, để mặc cho cô trút hết nỗi niềm, trái tim nhói lại.
Một lúc lâu sau, ông ta thở dài, cuối cùng vẫn đưa tay ra và ôm lấy cô, không nói gì, nhưng trái cổ khẽ di chuyển, nhắm mắt lại và một giọt nước mắt chảy ra, đáng tiếc là quá nhanh, chỉ một giọt, nên Ngô Tân Tuyên không nhìn thấy.
Nhưng ông ta không nói gì, trong tim nặng trĩu. Sự cứng nhắc của ông ta khiến cô biết rằng những lời yêu cầu của mình đều uổng công, nếu thay đổi được, ông ta còn là Bùi Lâm Xung sao?
Rời khỏi lòng ông ta, ngước mắt lên nhìn ông ta chằm chằm, trong mắt đẫm lệ. “Nếu anh thực sự không cần đến nó, vậy thì cứ bỏ đi!”
Cô nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của ông ta, nhìn vào khuôn mặt của ông ta. Khuôn mặt đó, mặc dù đã trải qua nhiều sương gió, nhưng vẫn đầy phong độ và quyến rũ, chỉ có điều nó quá lạnh lùng, lạnh lùng đến đáng sợ!
“Đi thôi!” Cuối cùng cô cũng nói.
Hối hận vì mình đã cầu xin ông ta lần cuối cùng này!
Chỉ một đêm mà cũng không chịu cho cô, ông ta đúng là tàn nhẫn quá!
Tay cô đặt trước bụng, trong lòng dâng lên nỗi thù hận ngày càng lớn. “Bùi Lâm Xung, tôi sẽ hận anh, hận anh suốt đời!”
Tay của Bùi Lâm Xung siết chặt bên người, sau đó thả lỏng ra, chỉ nói: “Được!”
Đỗ Cảnh nghe thấy tiếng mở cửa liền vội vàng đi xuống cầu thang, lấy điện thoại ra, không suy nghĩ gì mà gọi thẳng cho Hà Hà. Đây là lần đầu tiên anh ta làm trái ý của ba nuôi mình, để gọi cuộc gọi này.
Khi Tiêu Hà Hà nhận được cuộc gọi từ Đỗ Cảnh, cả người như ngây ra. “Đỗ Cảnh, anh nói gì?”
“Hà Hà, ba nuôi kêu chị Ngô bỏ cái thai đi đó!”
“Hả…” Tiêu Hà Hà hét lên. “Sao lại như vậy? Anh đang ở đâu? Mọi người đã đến đó rồi hả? Tôi sẽ đến ngay. Anh nói với tổng tài, không được, nhất định không được làm vậy! Để tôi gọi cho ông ấy!”
“Hà Hà, bây giờ họ đang nói chuyện, chị Ngô không đồng ý phá thai. Cô không hiểu tính khí của ba nuôi đâu, chuyện mà ông đã quyết định rồi thì khó thay đổi lắm. Nếu ba biết tôi đã gọi cho cô, chỉ e là...”
“Tôi sẽ đến đó liền, tôi sẽ đến để ngăn cản, anh cũng phải ngăn chuyện đó lại!” Tiêu Hà Hà cúp máy trong hoảng loạn.
Vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Tần Trọng Hàn. “Mau lên, chúng ta mau đến ngăn cản họ, tổng tài muốn Ngô Tân Tuyên bỏ cái thai. Tần Trọng Hàn, nhanh lên!”
“Ờ!”
“Hà Hà, em đừng vội, để anh đến cản họ lại cho. Em vẫn chưa đi được đâu, chờ sau ngày mai thì em hẵng ra ngoài!” Tần Trọng Hàn lo rằng sức khỏe của cô vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, vì vẫn còn một ngày nữa lận.
“Không được, Tần Trọng Hàn, em khỏe rồi mà!” Tiêu Hà Hà nhớ lúc trước sinh con cũng không kiêng cử nhiều như vậy. “Em ổn mà, nhanh lên, không kịp bây giờ! Nếu em không đi, ông ấy nhất định sẽ bắt Tân Tuyên bỏ đứa bé đó! Tần Trọng Hàn, đó là em trai hoặc em gái của em, là người thân nhất trên đời này của em đó!”
Tần Trọng Hàn gật đầu, nhìn cô với vẻ đau lòng, nhớ lại đêm đó của họ, cô đã mất đi Tiêu Tiêu, cô đã khóc rất đau đớn.
“Vậy được rồi, để anh đi lấy áo đã!” Tần Trọng Hàn đi tìm áo khoác giùm cô, cho đến khi quấn cô thật kín đáo thì mới yên tâm để cô lên xe. “Nhớ không được để gió thổi vào đâu, đội mũ lên đi!”
“Mẹ ơi, mọi người định đi đâu vậy?” Thịnh Thịnh và Ngữ Điền đều đã chạy xuống.
“Cục cưng, hai đứa ở nhà với bà Lê ngoan nha, mẹ có chút chuyện, đợi mẹ về rồi nói ha!” Tiêu Hà Hà ngồi lên xe Tần Trọng Hàn.
“Chẳng lẽ mẹ muốn hẹn hò với ba em thật à?” Thịnh Thịnh lên tiếng với đầy vẻ suy tư.
“Vậy thì tuyệt quá!” Ngữ Điền reo lên, rồi quay lại nhìn thấy vẻ mặt của Thịnh Thịnh, liền nói với vẻ đáng thương: “Anh Thịnh Thịnh ơi, anh đừng không thích ba em mà! Ba em cũng là ba của anh đó. Mẹ kết hôn với ba, vậy sẽ hạnh phúc lắm, vậy em sẽ không phải gọi người khác là ba nữa!”
“Em muốn họ kết hôn thật hả?” Thịnh Thịnh hỏi.
“Ừm!” Gật đầu một cách nghiêm túc. “Anh hai, anh đừng bắt nạt ba nữa có được không?”
“Không được, chú ấy đã hại mẹ chịu khổ, anh phải bắt nạt chú ấy, chờ đến khi anh cảm thấy đủ rồi thì sẽ tha cho chú ấy!”
“Ba rất thương mẹ mà! Ba đã biết lỗi rồi!”
“…”
Ở Lục Thành.
Chiếc xe đang chạy như bay nhưng Tiêu Hà Hà vẫn liên tục hối thúc: “Nhanh lên, Tần Trọng Hàn, nhanh lên!”
“Hà Hà, đã nhanh nhất rồi đó!” Tần Trọng Hàn nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát đang đuổi theo họ ở phía sau, không biết sẽ chịu bao nhiêu tiền phạt đây nữa!
Nhưng mặc kệ, cứu người quan trọng hơn!
Cảm xúc trong lòng Tần Trọng Hàn cũng rất phức tạp, anh ta thật sự không thể tưởng tượng Tân Tuyên sẽ sinh cho anh ta một đứa em vợ mà còn nhỏ tuổi hơn con trai của mình nữa!
Ôi! Thế giới này đúng là rất điên rồ!
Ở bệnh viện.
Bác sĩ vừa làm xong siêu âm cho Ngô Tân Tuyên, rồi nói với bằng giọng thiết tha: “Thưa anh chị, nhịp tim của em bé rất mạnh, đã được hơn ba tháng rồi, không thích hợp để nạo thai nữa mà phải dùng thuốc để đẩy thai ra ngoài. Anh chị thật sự muốn bỏ đứa bé đi à? Vậy thật là đáng tiếc, thấy tuổi tác của anh chị cũng không còn nhỏ nữa...”
“Sao cậu nhiều lời quá vậy?” Bùi Lâm Xung rất buồn bực.
Bác sĩ hơi ngây người ra, người đàn ông này đúng là hung dữ quá!
“Vậy thôi được, mời anh chị đến khoa Sản phụ khoa để làm thủ tục!”
Bác sĩ thấy tự họ muốn phá thai nên cũng không nói gì thêm, chỉ lấy làm lạ, tại sao muốn phá thai mà phải đến vào giữa đêm chứ?
Đưa hóa đơn cho Đỗ Cảnh, đôi môi mỏng của Bùi Lâm Xung mím chặt lại.
“Ba nuôi à...” Đỗ Cảnh muốn nói điều gì đó.
“Im miệng!” Nhưng ngay lập tức bị Bùi Lâm Xung cắt ngang.
Đỗ Cảnh đành phải đi nộp tiền, trong lòng thầm cầu mong Hà Hà mau đến đây.
Trái tim của Ngô Tân Tuyên như bị móc ra khỏi lồng ngực, cô đã không còn ý thức nữa. Bùi Lâm Xung nắm lấy tay cô và đi đến phòng phẫu thuật phụ khoa, rồi y tá đến dẫn cô vào trong. Ngô Tân Tuyên bỗng lùi về sau một bước, muốn bảo vệ đứa bé.
“Không, tôi không muốn phá thai!” Cô đột nhiên lắc đầu dữ dội, sau đó vùng vẫy thoát khỏi Bùi Lâm Xung rồi chạy ra ngoài. “Không, tôi không muốn phá thai!”
Trong cơ thể cô đã nuôi lớn một sinh mạng nhỏ bé qua từng ngày từng ngày, mặc dù chỉ mới một trăm ngày ngắn ngủi, nhưng trong tim cô rất hài lòng. Cô không làm được, thực sự không thể làm được chuyện đích thân giết chết nó!
Nó là nguồn sống của cô mà! Cô đã không còn gì cả, mất người yêu, cũng mất đi tư cách để yêu người khác, tại sao lại còn tước đoạt đi cốt nhục của cô?
“Tân Tuyên, em đứng lại đó!” Giọng nói nghiêm khắc của Bùi Lâm Xung vang lên từ phía sau.
“Bùi Lâm Xung, anh giết tôi đi, giết tôi đi! Tôi không bỏ con đâu, tôi muốn sinh con ra đời!” Cô hét lên với giọng khàn khàn, nước mắt rơi lã chã.
Bùi Lâm Xung vội đuổi theo, nắm lấy cổ tay cô rồi bồng cô lên.
Ngô Tân Tuyên bắt đầu đấm đá ông ta, trong hành lang yên tĩnh của bệnh viện, vì sự đấu tranh của Ngô Tân Tuyên mà trở nên ầm ĩ.
Nhưng Bùi Lâm Xung không hề nới lỏng tay, vẫn bồng cô, hai tay siết chặt người cô làm cô không thể vùng vẫy nữa, nhưng chân cô vẫn đá vào ông ta, còn ông ta thì hoàn toàn không để tâm đến, không phải là không đau, mà vì đã tê dại rồi!