Con Cưng Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 157



“Ba vợ à, con đang định nói với ba chuyện này nè. Con định tuần tới sẽ cưới Hà Hà, nếu trong hai ngày nữa cô ấy chịu gọi ba là ba, vậy ba có đồng ý một tuần sau đó gả cô ấy cho con không?” Trong mắt Tần Trọng Hàn đầy nụ cười đắc chí.

“Gả cho cậu?” Bùi Lâm Xung cau mày.

“Ba vợ à, ba cần gì phải cố chấp như vậy chứ? Hà Hà đã là mẹ của con trai con từ lâu rồi, với lại tình cảm của tụi con rất sâu đậm, nên kết hôn từ lâu rồi mới phải, tại sao ba không tiện thể làm một việc tốt đi?” Tần Trọng Hàn cười và nói.

“Được! Ngày mốt là Noel, nếu đến hôm đó mà cậu vẫn không thể làm cho con gái tôi gọi tôi một tiếng ba, thì cậu đừng hòng cưới được nó!” Bùi Lâm Xung đe dọa.

“Dạ được, cứ quyết định vậy đi, ba vợ cứ chờ tin tốt lành từ con ha!” Trên khuôn mặt đẹp trai của Tần Trọng Hàn đầy tự tin. “Ba vợ, hẹn ngày mốt gặp ha!”

Tần Trọng Hàn đưa Tiêu Hà Hà đến trường Thịnh Thịnh để đón cậu bé.

Đang giờ tan học, cặp đôi Tần Trọng Hàn và Tiêu Hà Hà đứng ở cổng trường, và ngay lập tức thu hút ánh mắt của rất nhiều phụ huynh và học sinh.

“Sao còn chưa ra nữa vậy?” Tần Trọng Hàn hơi sốt ruột.

“Chắc cũng sắp rồi, Thịnh Thịnh thích ra sau cùng, nó nói không thích chen chúc!” Tiêu Hà Hà giải thích. “Anh tìm Thịnh Thịnh làm gì?”

“Có chuyện!” Anh ta thốt ra hai từ.

“Có chuyện gì vậy?”

“Chuyện giữa đàn ông với nhau!”

“Nó vẫn còn là con nít!” Tiêu Hà Hà nói với vẻ buồn cười.

“Không! Nó là đàn ông rồi! Ở trong mắt anh, tất cả nam giới đều là đàn ông, và anh tuyệt đối không thể mạo hiểm để cho bất kỳ người đàn ông nào ôm em, dù đó là con trai của em thì cũng không được!” Tần Trọng Hàn nói rất ngang ngược.

Mặt cô bỗng đỏ lên. “Anh đúng là vô lý!”

“Ra rồi kìa!” Tần Trọng Hàn bỗng nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé đó ở đằng xa, đang đeo một cái cặp lớn sau lưng, còn có một đám con gái đang đi theo phía sau nữa. “Ôi trời đất ơi! Hà Hà, em nhìn kìa!”

Tần Trọng Hàn chỉ về phía đó, Tiêu Hà Hà cũng đã nhìn thấy. Mặt Thịnh Thịnh đang rất ngầu, cau mày lại, tỏ vẻ rất bực bội, có một cô bé bên cạnh kéo tay cậu bé lại, hình như đang nói gì đó. “Ừm, sao anh?”

“Thịnh Thịnh mới tí tuổi đầu mà đã đi cua gái rồi!” Tần Trọng Hàn than thở: “Còn một lúc rất nhiều nữa chứ! Thằng nhóc này đúng là phô trương thật, cua gái cũng phải cua cả đám mới chịu!”

“Tần Trọng Hàn, anh nói bậy gì vậy hả?” Tiêu Hà Hà khẽ hét lên, làm gì ghê đến mức như anh ta nói! “Chúng đều là con nít mà!”

“Em nhìn xem, mấy cô bé đó thực sự thích nó rồi, lúc anh còn nhỏ cũng từng bị bao vây bởi một đám con gái như vậy đó. Em nhìn cô bé kia kìa, còn nắm tay Thịnh Thịnh nữa, nhưng có vẻ lớn hơn Thịnh Thịnh đó trời! Chẳng lẽ mới nhỏ xíu vậy mà nó đã biết tình yêu chị em rồi?”

“Tần Trọng Hàn, anh im đi!” Anh ta càng nói càng thái quá.

“Thịnh Thịnh! Con trai ngoan, lại đây nào!” Tần Trọng Hàn nhìn thấy Thịnh Thịnh vẫn đang lề mề ở phía sau, rõ ràng đã mất hết kiên nhẫn nhưng vẫn không thể thoát khỏi đám con gái si tình kia, liền không nhịn được phải hét lên.

Dường như Thịnh Thịnh đã nghe thấy giọng của Tần Trọng Hàn, vội ngẩng đầu lên, quả thật đã nhìn thấy Tần Trọng Hàn, và cả mẹ nữa. Trên mặt cậu bé ngay lập tức có chút phấn khởi, rồi bỗng nhớ đến điều gì đó rồi lại sa sầm mặt xuống. Khuôn mặt nhỏ thật ngầu!

“Wow! Tiêu Thừa à, ba và mẹ của bạn đó hả?” Không biết cô gái si tình nào đã hét lên.

“Wow, Tiêu Thừa à, ba của bạn đẹp trai quá! Bạn lớn lên chắc cũng sẽ đẹp trai như ba của bạn vậy, mình muốn lấy bạn!” Cô bé nãy giờ đang kéo tay Tiêu Thừa hét lên. Dáng vóc của cô bé đó và Thịnh Thịnh cũng bằng bằng nhau, có vẻ như không lớn hơn nhiều lắm, nhưng hơi chênh lệch so với mấy bạn học sinh lớp 1.

“Mình không muốn cưới bạn!” Thịnh Thịnh lạnh lùng cau mày. “Bạn thả mình ra đi!”

“Không thả! Mình muốn lấy bạn! Tiêu Thừa à, mình thích bạn!” Cô bé đó vẫn không chịu buông Thịnh Thịnh ra. “Hay mình lấy ba bạn cũng được, ba bạn cũng đẹp trai lắm!”

Thịnh Thịnh cố sức để thoát khỏi cô bé đó. “Mình không thích bạn, bạn đúng là mê trai!”

“Tiêu Thừa à, ba bạn đẹp trai thật đó, giống như diễn viên màn bạc vậy. A! Mắt bạn nhìn giống mắt ba bạn ghê luôn đó!”

“Phải ha, phần còn lại thì giống mẹ bạn, mẹ bạn đẹp gái quá trời!”

Thịnh Thịnh vốn có ý bài xích Tần Trọng Hàn, nhưng khi nghe thấy mọi người nói anh ta là ba mình, chút xíu lòng hư vinh ẩn trong sâu thẳm trái tim cũng hiện lên, không hề phủ nhận.

“Tiêu Thừa à, người ta thích bạn mà!” Cô bé vừa mới thoát ra đó lại dính tới lần nữa.

“Thả mình ra!” Tiêu Thừa đẩy mạnh cô bé ra xa. “Mình ghét bạn!”

“Oa oa…” Cô bé đó bỗng khóc ré lên.

Tiêu Hà Hà và Tần Trọng Hàn đều ngây người ra. “Tần Trọng Hàn, anh nói xem có phải Thịnh Thịnh không thích con gái không? Anh nhìn vẻ mặt nó kìa, hình như ghét con gái lắm. Anh nói liệu nó có phải là gay không?”

“Em nghĩ gì vậy hả?” Tần Trọng Hàn gõ nhẹ lên đầu cô. “Đang làm ngầu thôi! Hồi nhỏ anh cũng từng như vậy đó! Không thích con gái!”

Bộ dạng đó của Tần Trọng Hàn, vậy mà Thịnh Thịnh lại giống y hệt anh ta! Bộ dạng tự hào đó của anh ta làm cho Tiêu Hà Hà phải thở dài.

“Nhưng Thịnh Thịnh đâu phải là con trai anh, vậy thì đâu còn gì để bàn nữa ha?” Tiêu Hà Hà lắc đầu, nghe thấy cô bé đó khóc còn lớn hơn nữa nên lập tức chạy đến, đỡ cô bé đứng lên.

“Con ngoan, đừng khóc nữa!” Tiêu Hà Hà giúp cô bé phủi sạch bụi trên người, lúc này mới để ý thấy rằng cô bé này trông rất dễ thương, trắng trẻo hồng hào.

“Mẹ, không cần đỡ bạn ấy đâu!” Thịnh Thịnh đứng đó nói với vẻ mặt lạnh lùng.

“Thằng nhóc này, sao con chẳng có chút phong thái quý ông nào hết vậy? Người ta là phụ nữ mà, sao có thể làm ra tay với phụ nữ như vậy được?” Tần Trọng Hàn đi đến, ngồi xổm xuống và hỏi Thịnh Thịnh.

“Chú đến đây làm gì?” Thịnh Thịnh hỏi một cách không lịch sự.

“Ơ thằng nhóc này, không cần phải vừa gặp mặt thì liền tuốt gươm giương nỏ như vậy chứ?” Tần Trọng Hàn nhìn Thịnh Thịnh với chút ngạc nhiên. “Không cần phải để bụng đến vậy chứ?”

“Thịnh Thịnh, mau xin lỗi bạn đi!” Tiêu Hà Hà nói.

“Mẹ, không được! Con không có lỗi! Con không muốn cưới bạn ấy, bạn ấy muốn lấy con, lại còn muốn lấy chú ấy nữa!” Thịnh Thịnh chỉ vào Tần Trọng Hàn.

“Hả! Cái gì?”

“Dạ phải! Con muốn lấy Tiêu Thừa, còn muốn lấy ba của bạn ấy nữa!” Cô bé đã đứng lên, dụi mắt và nói: “Dì ơi, dì đừng giúp con nha, có thể chúng ta sẽ là tình địch của nhau đó!”

Tiêu Hà Hà bị sốc, rất sốc. Thế giới này hỗn loạn quá rồi thì phải?

Lúc này, cô bé đó đã đi đến trước mặt Tần Trọng Hàn và nói: “Chú ơi, chú mau kêu Tiêu Thừa cưới con đi, con muốn làm cô dâu của Tiêu Thừa, nếu không, con sẽ lấy chú đó!”

Tần Trọng Hàn cũng ngây người ra, nhìn thấy cô bé đó vẫn còn chảy nước mũi, chắc khoảng năm sáu tuổi, anh ta không nén được cái rùng mình.

“Mê trai!” Thịnh Thịnh lạnh lùng thốt ra hai từ rồi chạy đến nắm lấy tay của Tiêu Hà Hà. “Mẹ ơi, chúng ta về nhà thôi!”

Nếu Tiêu Hà Hà không tận mắt nhìn thấy, cô nhất định sẽ không tin lại có người si tình sớm đến như vậy, nhất định sẽ không tin một đứa trẻ nhỏ như vậy mà nói mình là tình địch.

Có lẽ vì quá kinh ngạc nên Tiêu Hà Hà chỉ có thể để mặc cho con trai kéo mình đi về phía chiếc xe, Thịnh Thịnh thấy Tần Trọng Hàn vẫn còn ngây người ra ở đó, liền nói bằng giọng lạnh tanh: “Còn không đi thì chú cứ cưới bạn mê trai đó đi ha, đừng hòng cưới được mẹ con!”

“Này! Đợi chú với!” Tần Trọng Hàn ngay lập tức hoàn hồn lại và nói với cô bé: “Xin lỗi con, chú không thích bạn nhỏ như con đâu, không lo học hành mà suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện lấy chồng, con học theo ai vậy hả?”

“Học theo tivi đó chú! Chú đúng là ngốc quá!” Cô bé thấy Thịnh Thịnh bỏ đi liền đuổi theo, nắm tay Thịnh Thịnh lại. “Tiêu Thừa, bạn đừng đi mà!”

“Mẹ ơi, con muốn chuyển trường!” Thịnh Thịnh hất tay cô bé si tình kia ra một cách chán ghét.

Tiêu Hà Hà thực sự đực mặt ra. Tần Trọng Hàn đi đến, ôm chặt lấy Thịnh Thịnh, tránh xa nanh vuốt của cô bé si tình đó. “Cô bé à, con trai của chú không thích con đâu, nhưng chú còn một đứa con trai nữa, ngày mai chú sẽ đưa nó đến đây gặp con, chắc nó sẽ chịu cưới con đó!”

“Thật hả chú?” Cô bé si tình đã bị phân tâm.

“Tất nhiên rồi! Con cứ chờ đó đi! Ngày mai chú sẽ kêu đứa con trai khác của chú đến đây!” Tần Trọng Hàn bồng thẳng Thịnh Thịnh lên xe, cuối cùng cũng thoát khỏi nguy hiểm.

Trên đường về, Tiêu Hà Hà hỏi Tần Trọng Hàn: “Anh định ngày mai đưa Ngữ Điền đến thật à?”

“Không!” Tần Trọng Hàn lắc đầu. “Anh định chuyển trường cho Thịnh Thịnh, đâu cần phải để cho một đứa con khác sa vào đó. Thịnh Thịnh à, không phải con muốn chuyển trường à?”

Thịnh Thịnh hơi ngạc nhiên, khẽ gật đầu: “Chú ơi, con muốn chuyến đến trường nào mà không có bạn nữ á, được không chú?”

“Tất nhiên là được!” Tần Trọng Hàn nói ngay mà không chút do dự, rồi đột nhiên ngây người ra, nhớ lại Hà Hà nói lẽ nào Thịnh Thịnh là gay, anh ta liếc nhìn cậu bé hơi cau mày lại đang ngồi ở ghế sau và hỏi: “Thịnh Thịnh không thích mấy bạn nữ chút nào hết hả?”

Thịnh Thịnh mím chặt môi rồi im lặng, một lúc sau mới nói: “Tại mấy bạn đó phiền quá, ngày nào cũng đi theo con, con muốn chuyển đến trường nào mà không có bạn nữ để tập trung học hành!”

“Thịnh Thịnh, có nhiều bạn nữ đi theo con, ý là sao?” Tiêu Hà Hà hoàn toàn không hiểu được. “Nhưng đến học ở trường toàn con trai thì sẽ không tốt cho cả tinh thần và thể chất đó con!”

“Mẹ ơi, con không muốn học ở đây nữa đâu, con khó chịu lắm!”

“Con khó chịu gì chứ?”

“Khó chịu mấy bạn nữ đó đó!”

“Người ta đi theo con là vì thích con mà!” Tiêu Hà Hà quay đầu lại và nói với cậu bé đang ngồi ở hàng ghế sau.

“Con không cần họ thích con!” Thịnh Thịnh nói ra câu này rồi thái độ hơi khác khác, có vẻ như vẫn muốn nói tiếp nhưng đã kìm lại.

“Có chuyện gì vậy con trai?”

“Họ… Họ đều giành để có được nụ hôn đầu tiên của con...” Thịnh Thịnh hé lộ tin này.

“Két” một tiếng, Tần Trọng Hàn đột nhiên dừng xe lại, may mà mọi người đều có thắt dây an toàn, nếu không, chắc họ đã bị văng ra ngoài rồi.

Thịnh Thịnh liếc nhìn Tần Trọng Hàn với vẻ bất lực. “Là thật đó chú!”

“Sao lại như vậy được?” Tần Trọng Hàn đực mặt ra, đột nhiên nhớ lại lúc mình còn nhỏ hình như cũng đã gặp phải tình trạng tương tự. “Có phải tất cả họ đều nói muốn lấy con, đều sẽ lén hôn lên mặt con khi con không để ý không?”

“Sao chú biết hay vậy?” Thịnh Thịnh ngạc nhiên.

“Bởi vì lúc bằng tuổi con, chú cũng đã gặp phải chuyện tương tự đó! Rồi! Chúng ta sẽ chuyển trường, nhất định phải chuyển đến trường nào không có những bạn mê trai đó!” Tần Trọng Hàn nghiến răng, nhất định không thể để cho Thịnh Thịnh lặp lại vết xe đổ của mình năm xưa.

“Tần Trọng Hàn!” Tiêu Hà Hà nhéo anh ta một cái, lo lắng rằng Thịnh Thịnh thực sự không thích con gái, vậy lỡ cậu bé là người đồng tính thì phải làm sao?

“Không có đâu, Hà Hà, dẹp bỏ sự lo lắng của em đi, Thịnh Thịnh chỉ có tính khí giống anh mà thôi, lúc nhỏ anh cũng không thích con gái!”

“Chú cũng từng gặp phải chuyện tương tự hả?”

“Tất nhiên rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.