Khi Mễ Kiệt đến nơi, anh ta đã nhìn thấy cảnh tượng này.
Cung Luyến Nhi đang cười khanh khách thì bị Mễ Kiệt nhìn thấy, cô lập tức ngừng cười, rồi nói với vẻ rất thờ ơ và khách sáo. “Anh Mễ, sao trùng hợp quá vậy?”
Đôi mắt của Mễ Kiệt khóa chặt khuôn mặt nhỏ bé của Cung Luyến Nhi, vừa rồi cô cười rất vui vẻ, vẻ mặt đó dường như quay lại với cô của trước đây, vui vẻ, hạnh phúc và vô tư. Anh ta nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp, cô ấy thực sự muốn buông bỏ mình sao? Nếu không, sao cô ấy lại cười vui vẻ đến vậy?
Người phụ nữ mặc áo đỏ đó không những không cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn nói với Tăng Ly: “Nếu sau này cưng định làm trai bao thì hãy gọi cho chị, đây là danh thiếp của chị!”
Nói rồi, người phụ nữ đó đã đưa một tấm danh thiếp ra thật.
Tăng Ly ngay lập tức lùi về sau. “Cô làm trò gì vậy? Đúng là gặp ma rồi! Có ma mới thèm làm trai bao đó!”
Mễ Kiệt cũng ngây người ra, rồi đột nhiên không thể nhịn được cười. “Ly à, cậu bị xem là trai bao hả?”
“Đi thôi!” Tăng Ly không giải thích, chỉ kéo tay Tăng Dương Dương. “Chúng ta về thôi!”
“Nè! Em muốn đi mua sắm với Luyến Nhi!” Tăng Dương Dương hét lên.
“Phải, tụi em định đi mua sắm!” Luyến Nhi nói ngay lập tức, cô không muốn gặp Mễ Kiệt. Cô căng thẳng, cô cũng không biết phải nói gì với Mễ Kiệt. Anh ấy đâu có yêu mình, tự nhiên đến tìm mình làm gì? Lúc nào cũng phá tan giấc mơ của cô, nên cô không muốn mơ tưởng nữa!
“Hãy giữ người phụ nữ của anh lại!” Tăng Ly quay đầu lại nhìn Mễ Kiệt với ánh mắt cảnh cáo, anh ta gọi điện yêu cầu Mễ Kiệt đến đây là để đưa Cung Luyến Nhi đi, chứ không phải kêu Mễ Kiệt đến để thỏa hiệp.
“Nếu anh giữ em lại, sau này đừng hòng được gặp em!” Cung Luyến Nhi cũng cảnh báo.
Mễ Kiệt hơi khó xử, rồi trong cái khó bỗng ló cái khôn, liền vội vàng nói: “Hay chúng ta cùng đi mua sắm đi. Ly à, bốn người chúng ta sẽ đi mua sắm chung với nhau!”
Tăng Ly trợn tròn mắt, nhưng nếu không còn cách nào tốt hơn thì đành phải đi chung vậy. Tăng Ly ném nửa điếu thuốc đang hút dở vào thùng rác: “Được, chúng ta hãy đi mua sắm với họ!”
Cung Luyến Nhi vội vàng lắc đầu: “Không, em muốn đi một mình! Dương Dương, chị và Tăng Ly về nhà đi!”
“Luyến Nhi, em lại muốn bỏ trốn nữa à?” Mễ Kiệt đột nhiên tiến đến gần, giọng nam trầm đầy bối rối vang lên bên tai cô. “Đừng gây sự nữa mà.”
Cô ấy gây sự? Cung Luyến Nhi mỉm cười cay đắng, rồi lùi về sau một bước theo phản xạ, chân đứng không vững, loạng choạng ngã ra ngoài đường lớn.
Có một chiếc xe chạy vụt qua, anh ta vội vàng giơ tay ra chụp lấy cánh tay cô, rồi kéo mạnh lại một cái để ôm cô vào lòng. Cung Luyến Nhi đâm đầu vào ngực anh ta, cảm giác ấm áp và đau đớn đó khiến cô run rẩy.
“Cẩn thận! Em không sao chứ?” Giọng của Mễ Kiệt cũng đầy căng thẳng và lo lắng.
Cung Luyến Nhi hoàn hồn lại và nhận ra hai tay của anh ta đang ôm mình, cô vội vàng lùi về sau một bước, lùi xa ra khỏi vòng tay rộng lớn và mạnh mẽ đó.
Không biết vì sợ sẽ lưu luyến không thể buông tay được, hay vì muốn tự nhủ mình rằng không nên có thêm bất kỳ ý nghĩ khao khát nào, nhìn rõ vào thực tế là họ đã chia tay nhau, người mà anh ấy yêu không phải là mình. Cô không dám ước mong điều đó.
Nhưng hành động của cô khiến Mễ Kiệt cau mày lại. Cô ấy đang vạch rõ ranh giới? Hay là vẫn giống như trước đây?
“Luyến Nhi?”
Tăng Ly nhìn hai người họ rồi kéo Dương Dương đi, nhưng lúc này Cung Luyến Nhi đột nhiên ôm bụng lại. “A, bụng em đau quá...”
“Luyến Nhi?” Mễ Kiệt giật mình, nhìn thấy mặt của Cung Luyến Nhi bỗng tái mét đi. “Em sao vậy?”
Tăng Dương Dương đã hiểu ra, liền lập tức vùng tay khỏi Tăng Ly. “Anh Mễ, mau lên đi, chúng ta mau đến bệnh viện!”
Lông mày của Cung Luyến Nhi nhíu chặt lại, mồ hôi lạnh toát ra trên khuôn mặt nhỏ nhắn. “Dương Dương...”
Tăng Dương Dương gật đầu và biết cô ấy định nói gì, vẫn tiếp tục hối thúc. “Anh hai, anh lái xe đi. Anh Mễ, mau lên, chúng ta mau đưa Luyến Nhi đến bệnh viện!”
Mễ Kiệt cũng bắt đầu hoảng loạn, vội bồng cô lên, đưa chìa khóa xe cho Tăng Ly. Bốn người nhanh chóng đến bệnh viện.
Sau khi đến bệnh viện thì Mễ Kiệt mới biết được một tin tức động trời, anh ta phải mất một lúc lâu mới có phản ứng lại.
“Cô ấy có thai à?” Anh ta thực sự rất ngạc nhiên, rất sợ hãi.
Tăng Dương Dương không còn cách nào che giấu được, liền gật đầu. “Anh Mễ, em nghĩ chắc anh biết phải làm gì rồi, vì Luyến Nhi không muốn bắt anh chịu trách nhiệm, em ấy nghĩ rằng anh không yêu em ấy, vì vậy em ấy sẽ không kết hôn với anh! Phụ nữ khác với đàn ông, không có tình yêu, em ấy sẽ không muối mặt làm bừa.”
Khi nghe thấy những lời này, Tăng Ly đột nhiên sững sờ, trong đầu lóe lên cái gì đó. Chẳng lẽ là...?
Anh ta lập tức kéo Dương Dương đi ra hành lang bên ngoài phòng cấp cứu, nơi không có ai qua lại.
“Sao anh lại kéo em ra đây? Luyến Nhi vẫn còn đang cấp cứu ở trong kia!”
“Dương Dương!” Hai tay của Tăng Ly giữ chặt vai cô, rồi nhìn thẳng vào mắt cô. “Em sợ rằng anh không yêu em, vì vậy mới không chịu kết hôn với anh phải khônng?”
Dương Dương giật nẩy mình, ngước mắt lên nhìn anh ta. “Vô duyên! Mau buông em ra!”
Thực ra, cô rất muốn biết anh ta sẽ nói gì tiếp theo, nhưng cô lại sợ những lời anh ta nói ra không phải là những điều mình muốn nghe. Cô sợ, nên chẳng thà đừng nghe.
“Dương Dương, anh thích em!” Anh ta đã dùng từ thích, không phải từ yêu. Nhưng sau đó, anh ta lại nói: “Tại em không biết đó thôi, khi anh biết người cùng anh vào đêm đó sáu năm trước là em, anh đã vui mừng đến thế nào đâu. May mà người đó là em, vậy mà anh cứ luôn nghĩ rằng người đó là Mạc Lam Tịnh. Anh cũng từng nghi ngờ, nhưng khi biết người đó là em, hòn đá đè nặng trong lòng anh cuối cùng cũng được đặt xuống. Anh thực sự thích em! Chúng ta kết hôn đi! Tình yêu của anh hai chỉ dành cho em, cả đời anh hai chưa từng yêu một người phụ nữ nào khác. Có lẽ bây giờ nói yêu em, em sẽ không tin, nhưng anh hai thực sự rất thích em, còn thích hơn cả thích nữa!”
Dương Dương sững sờ, trong tim hoảng loạn. “Ý anh là sao?”
“Anh hai nói yêu em, em có tin không?”
“Anh yêu em à?” Cô hỏi lại.
“Anh nghĩ rằng đây là tình yêu, không phải trách nhiệm, không phải vì chịu trách nhiệm mà kết hôn. Nếu vì chịu trách nhiệm mà kết hôn, thì sáu năm trước, có lẽ anh và Mạc Lam Tịnh đã kết hôn với nhau trong hồ đồ rồi!” Tăng Ly nói rất nghiêm túc.
Dương Dương nhìn anh ta, cứ nhìn như vậy, rồi đột nhiên khóe mắt đỏ au.
Trái tim Tăng Ly thắt lại, rồi đột nhiên kéo cô đến gần, hai cơ thể ép sát vào nhau. Chớp mắt, khuôn mặt điển trai đưa đến gần cô. Anh ta cúi đầu xuống và hôn lên môi cô. Dương Dương kinh ngạc, trợn to hai mắt, không dám tin anh ta lại hôn mình trong bệnh viện như thể đang ở chốn không người.
“Ưm... Buông ra!” Cô khẽ hét lên.
Tăng Ly buông cô ra, rồi nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu, lâu đến mức khi cô định bỏ đi vì không thể tiếp tục đứng đây mà giằng co nữa, thì anh ta lại nói với giọng nghiêm túc và kiên quyết. “Vì thích em nên anh mới muốn kết hôn với em. Còn nữa, cám ơn em đã sinh con cho anh. Anh xin lỗi vì đã không ở bên cạnh em, đã hại em phải chịu nhiều vất vả. Anh sẽ dùng năm mươi năm còn lại để đền bù cho em, để yêu em, có được không?”
Trái tim vốn đã băng giá của Dương Dương, lúc này vì một câu nói mà đã sụp đổ, nước mắt bỗng tuôn trào.
Tăng Ly lại một lần nữa ôm cô vào lòng, không nén được cảm xúc và hôn nhẹ lên mái tóc cô. “Chúng ta về nhà rồi nói. Em đừng khóc nữa! Luyến Nhi vẫn còn ở bên trong, anh chỉ cần em biết anh thực sự thích em, không phải là nhất thời, mà thực sự muốn thích đến trọn đời trọn kiếp.”
Tăng Dương Dương lặng người đi. Sau nhiều năm, cuối cùng cô cũng đã đợi được ánh mắt của anh ta, sao có thể kìm được những giọt nước mắt phấn khởi?
Vào lúc này, cánh cửa phòng cấp cứu được mở ra, bác sĩ tháo khẩu trang xuống: “Cho hỏi ai là người nhà của Cung Luyến Nhi?”
“Bác sĩ, cô ấy sao rồi? Là tôi!”
“Anh là gì của cô ấy?”
“Tôi là chồng của cô ấy!” Mễ Kiệt nói rất chắc chắn.
“Thai phụ có dấu hiệu sẩy thai, may mà được đưa đến đây kịp thời, nên mẹ con đều bình an. Sau này mọi người phải cẩn thận hơn, đừng để cô ấy bị té ngã. Vì trong ba tháng đầu, thai nhi vẫn chưa bám chắc vào tử cung, nên cần được chăm sóc cẩn thận!”
“Dạ! Dạ!” Mễ Kiệt gật đầu rất háo hức “Tôi có thể vào gặp vợ tôi không?”
“Được chứ, nhưng đừng để thai phụ bị kích động.” Bác sĩ dặn dò. “Chúng tôi đã chích thuốc giữ thai, theo dõi thêm vài tiếng, nếu không ra máu nữa thì có thể về nhà tịnh dưỡng rồi!”
“Dạ, cám ơn bác sĩ!” Mễ Kiệt gật đầu với vẻ háo hức, rồi vội vã chạy vào gặp Cung Luyến Nhi. Cô đã mang thai con của anh ta, anh ta thực sự quá lơ là, không hề nhận ra trong thời gian qua sắc mặt của cô luôn nhợt nhạt, cũng không phát hiện ra cô đã mang thai.
Băng ca được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, Mễ Kiệt nhìn thấy Cung Luyến Nhi đang nằm trên đó, nhìn cô với ánh mắt thương tiếc.
Cung Luyến Nhi giật mình khi nhìn thấy bộ dạng anh ta. Cô đoán chắc anh ta đã biết mọi chuyện. “Anh… Anh biết rồi hả?”
Mễ Kiệt chỉ nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp, nếu không phải anh ta tình cờ biết được, cô định sẽ giấu anh ta cả đời hay sao?
Tăng Ly và Dương Dương cũng đã đi đến. Dương Dương vừa nhìn thấy cô liền hỏi: “Sao rồi? Em thấy sao rồi?”
“Không sao rồi!” Khóe mắt của Cung Luyến Nhi đỏ bừng. “May mà không có chuyện gì!”
Được đẩy vào trong phòng bệnh rồi, hai mắt Cung Luyến Nhi vẫn đỏ au, nước mắt cứ thay nhau rơi xuống.
“Luyến Nhi, không được khóc nữa.” Mễ Kiệt giơ tay ra vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, lau khô nước mắt cho cô. “Bác sĩ nói em không được kích động, có dấu hiệu sẩy thai. Em phải bình tĩnh lại, không được xúc động như vậy nữa!”
Cung Luyến Nhi nghe vậy thì cũng muốn ngừng khóc, nhưng nỗi đau không thể kìm nén được đã làm cô nghẹn ngào, những giọt nước mắt lại chảy xuống. Cô khóc rất đau lòng, khiến Mễ Kiệt càng lo lắng và đau khổ hơn. “Tại anh không tốt, tại anh không tốt, tới bây giờ anh mới biết, đều là lỗi của anh!”
Tăng Ly vừa nhìn thấy anh ta như vậy, liền kéo Dương Dương lặng lẽ đi ra ngoài, nhường không gian lại cho hai người.
“Anh biết rồi thì có thể làm được gì? Đây là con của em, không liên quan gì đến anh cả! Em không cần anh phải chịu trách nhiệm, em sẽ tự nuôi con của mình!” Cung Luyến Nhi la hét lớn tiếng, nói rất nhiều lời lung tung.
Mễ Kiệt lại càng trách mình hơn. “Luyến Nhi à, bác sĩ nói em không được kích động. Em khóc như vậy, sẽ gây ảnh hưởng đến con đó!”
Anh ta đã không thể chờ được mà tưởng tượng ra hình dáng của đứa trẻ, hy vọng con sẽ giống như Luyến Nhi, xinh đẹp và đáng yêu, tốt nhất là con gái, nhất định sẽ rất dễ thương.
“Anh chỉ biết con thôi. Tóm lại em mặc kệ, con là của em!”
“Được! Con là của em, cũng là của anh!” Anh ta dỗ dành cô.
“Không phải của anh!” Cô nghẹn ngào chua xót, ngồi dậy và sà vào lòng anh ta, la khóc và hỏi: “Anh đâu có thích em, nhưng en vẫn rất thích anh. Thích anh thì phải làm thế nào? Nhưng anh đâu có thích em, em không muốn lấy anh, không muốn!”
Mễ Kiệt càng thấy tự trách mình hơn, ôm chặt cô rồi nói. “Ai nói là anh không thích em?”
Trong lòng cô biết rõ, thích của anh ta cũng chỉ là thích mà thôi, chứ không phải yêu, nhưng không hiểu sao cô vẫn cảm thấy vui lên rất nhiều. Cô ngừng khóc, sụt sịt nghẹn ngào.