Con Cưng Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 198



Ở cuối hành lang, Tần Trọng Hàn đứng trên ban công, buồn bực móc bao thuốc ra, châm một điếu và bắt đầu hút.

Nhìn thấy phản ứng đó, Mao Chi Ngôn thực sự là anh trai của anh ta rồi. Anh ta nhất thời cảm thấy rất chán nản.

“Không được nhúc nhích!” Đột nhiên, một giọng nói trẻ con vang lên, kèm theo vẻ đe dọa, sau đó Tần Trọng Hàn cảm thấy có cái gì đó đang chĩa vào eo mình.

Quay đầu lại nhìn thấy Thịnh Thịnh, cậu bé đang cầm một khẩu súng chĩa vào eo anh ta. “Mẹ nói không được phép hút thuốc nữa, hút thuốc lá có hại cho sức khỏe.”

Tần Trọng Hàn mím môi và nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai mình, trong lòng bỗng cảm thấy được an ủi hơn rất nhiều. “Được! Không hút thì không hút!”

Anh ta nói rồi dập tắt đầu lọc.

“Chú ngoan quá!” Thịnh Thịnh thu súng lại rồi đặt lên bàn ngoài ban công, sau đó ngẩng mặt lên nhìn anh ta. “Chú có tâm sự hả?”

“Cục cưng, không phải con không chơi với súng à? Không phải con nghĩ chơi súng là trẻ con sao?”

“Khẩu súng này do con tự ráp đó!” Thịnh Thịnh nói. “Chú có tâm sự hả?”

Thịnh Thịnh lại hỏi lại câu đó.

Tần Trọng Hàn cảm thán, đây chính là cha con liền tim à? Tâm trạng của anh ta không tốt, vậy mà con trai cũng cảm nhận được. “Con nhìn ra chú có tâm sự à?”

Thịnh Thịnh gật đầu. “Khi có tâm sự, chẳng phải chú đều thích hút thuốc à?”

“Ừm, con thông minh lắm!” Tần Trọng Hàn bồng cậu bé lên, để ánh mắt của hai cha con ngang bằng với nhau.

Thịnh Thịnh nhìn vào mắt Tần Trọng Hàn rồi cau mày lại.

“Có chuyện gì vậy?”

“Chú ơi, mắt của chú giống với mắt của Thịnh Thịnh quá!” Thịnh Thịnh đột nhiên hét lên.

“Phải ha, chúng ta giống nhau như vậy, con gọi chú là ba đi, thấy sao?” Tần Trọng Hàn luôn muốn được nghe cậu bé gọi mình là ba, sáng nay vẫn chưa dụ được, bây giờ lại tiếp tục dụ.

“Không muốn!” Thịnh Thịnh cười rạng rỡ và lắc đầu.

“Tại sao vậy?” Tần Trọng Hàn không hiểu tại sao đứa bé này cứ không chịu gọi anh ta là ba.

“Bởi vì chú đâu có phải là ba đâu!” Bộ dạng của Thịnh Thịnh như thể đang muốn nói “chú ngốc quá” vậy.

“Chú là ba mà!”

“Vậy phải chờ chú kết hôn với mẹ rồi mới trở thành ba chứ!”

“Vậy bây giờ chú sẽ đi kết hôn với mẹ con ngay!” Tần Trọng Hàn véo vào khuôn mặt nhỏ xinh của con trai, rồi nói: “Chú và mẹ con hôm nay sẽ đi đăng ký, có giấy chứng nhận kết hôn rồi, có phải con sẽ gọi chú là ba không?”

Thịnh Thịnh vẫn lắc đầu. “Không!”

“Tại sao lại không nữa?”

“Chú vẫn chưa qua được thử thách của con mà!” Thịnh Thịnh chu cái miệng nhỏ lên, cười phá lên đầy gian xảo rồi ghé sát vào tai Tần Trọng Hàn và nói: “Chú ơi, chờ con lớn rồi gọi chú bằng ba nha, bây giờ con không muốn có ba!”

Tần Trọng Hàn ngạc nhiên. “Thằng nhóc xấu xa, con không muốn có ba hả? Tại sao vậy?”

“Không có ba, con và mẹ cũng sống rất vui vẻ mà, vậy cần ba để làm gì? Ngoài việc ba có thể cùng mẹ sinh thêm một em gái ra, con vẫn chưa nghĩ ra ba còn có lợi ích gì khác. Vả lại, thời gian khó khăn nhất cũng qua rồi, con đã lớn khôn, không cần thứ gọi là ba nữa.” Thịnh Thịnh mỉm cười và nhìn Tần Trọng Hàn. “Mẹ cần một người chồng, vậy là đủ rồi!”

Tần Trọng Hàn cứng họng. Gì mà không cần thứ gọi là ba nữa?

Nhưng nghĩ lại những lời con trai mình nói, tim anh ta như thắt lại, chỉ biết ôm lấy con. “Tại ba không tốt, đã để cho hai mẹ con phải chịu nhiều cực khổ, ba đã sai rồi.”

“Chú ơi, chú có phải là ba của con đâu, ba mẹ con không cần đến con, nên con cũng sẽ không cần họ!” Thịnh Thịnh nói, trong mắt lóe lên một chút tổn thương.

“Không ai mà không cần con cả, không ai mà không cần con cả. Cục cưng à, là lỗi của ba, tất cả đều là lỗi của ba!” Tần Trọng Hàn lòng đau như ai xé, con biết mình đã bị vứt bỏ bên bờ sông, không biết đến bao giờ thì bóng râm này mới có thể biến mất khỏi trái tim con trai mình.

Anh ta sẽ cố gắng bù đắp, để Thịnh Thịnh biết mình có ba và mẹ, chứ không phải là người mà không ai cần.

Tiêu Hà Hà nắm tay Ngữ Điền đi lên tầng hai của hành lang, từ xa đã nhìn thấy Tần Trọng Hàn đang bồng Thịnh Thịnh Han đứng ngoài ban công. Cô nhìn thấy cảnh đó, trông tim thấy ướt át nhưng lại rất ấm áp.

Rồi nhìn sang Ngữ Điền, cũng rất ngoan ngoãn, trong lòng có chút tiếc nuối, nghĩ rằng nếu Ngữ Điền cũng là con trai của mình thì tốt biết mấy! Cứ nghĩ vậy rồi lắc đầu, làm người sao có thể tham lam đến vậy được? Bây giờ cô đã cảm thấy thỏa mãn lắm rồi. Tiếp theo là phải nghĩ cách đưa Ngữ Điền về nhà họ Tăng, mà không để cậu bé bị tổn thương.

“Mẹ ơi!” Thịnh Thịnh vừa ngước mặt lên thì nhìn thấy mẹ và Ngữ Điền đều đã đi xuống, cậu liền tuột xuống khỏi tay Tần Trọng Hàn, đi đến trước mặt Tiêu Hà Hà, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên và nói: “Mẹ ơi, chú lại hút thuốc nữa, nhưng đã bị con ngăn lại rồi!”

“Con ngoan lắm!” Tiêu Hà Hà ngồi xổm xuống và in một nụ hôn lên trán con trai.

Tần Trọng Hàn nhìn Tiêu Hà Hà và mỉm cười. “Bây giờ chưa kết hôn mà anh đã bị quản lý rồi sao?”

Tiêu Hà Hà nhướn mày lên, hỏi ngược lại bằng giọng tinh nghịch: “Có chuyện gì mà không thể chứ?”

Tần Trọng Hàn lắc đầu và phì cười. “Không, trẫm thấy rất hạnh phúc!”

“Ba ơi, ba là hoàng đế hả?” Ngữ Điền không hiểu, liền hỏi với vẻ mặt kỳ lạ.

“Phải, nếu ba là hoàng đế, thì mẹ của hai đứa sẽ là thái hoàng thái hậu!” Tần Trọng Hàn mỉm cười và chọc ghẹo.

“Vậy mẹ chẳng phải là mẹ của chú à?” Thịnh Thịnh hét lên. “Vậy mẹ có phải già quá rồi không?”

“Này! Thằng nhóc! Chú đang nói ví dụ mà, quyền lực của mẹ con lúc nào cũng là cao nhất cả!” Tần Trọng Hàn cúi người xuống và chỉ vào mũi Thịnh Thịnh. “Dẫn em đi chơi đi con, chú có chuyện muốn nói với mẹ của con!”

“Dạ!” Thịnh Thịnh gật đầu rồi nắm lấy tay của Ngữ Điền. “Đi thôi, chúng ta đi đánh cờ nào!”

Hai đứa trẻ dắt tay nhau đi về phía phòng đồ chơi. Nhìn theo bóng lưng của chúng, Tần Trọng Hàn và Tiêu Hà Hà đều thở dài. Tiêu Hà Hà nói: “Phải làm sao để nói với Ngữ Điền đây? Em thật sự rất sợ rằng con sẽ không chịu nổi!”

“Chỉ cần có tình yêu, mọi chuyện đều sẽ ổn thôi. Dù có ra sao, Ngữ Điền cũng là con trai của chúng ta... Chúng ta có hai đứa con trai...” Tần Trọng Hàn đứng sau lưng cô và thì thầm.

Tiêu Hà quay lại nhìn anh ta, trong mắt anh ta đầy vẻ dịu dàng. Vào lúc này, anh ta rất bình tĩnh và ôn hòa, trên khuôn mặt đẹp trai đầy vẻ dịu dàng.

Tần Trọng Hàn cũng cúi đầu xuống nhìn cô, dù bây giờ cô đang mặc một cái áo len dày, nhưng cũng khó che giấu những đường cong trên cơ thể. Cái áo khoác mùa đông quấn chặt cô, anh ta tiến lại gần, mùi thơm trên người cô làm cho anh ta bị phân tâm, hồn bay phách lạc.

Mặc dù cả đêm không ngủ, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, vẫn rất hấp dẫn lòng người.

Ban công được thiết kế ngoài trời, có thể đứng đây ngắm sao, nhưng mùa đông thì hơi lạnh, phong cảnh cũng ảm đạm hơn.

Tiêu Hà Hà người người ra nhìn anh ta, cho đến khi anh ta ôm lấy eo cô, để lưng cô ép sát vào trước ngực ấm áp của anh ta. Cô nhìn bầu trời mùa đông ảm đạm, nhưng lại cảm thấy ấm áp đến lạ thường.

Cô chớp chớp đôi lông mi dài, trong đôi mắt long lanh đầy vẻ dịu dàng. Dù sự mệt mỏi và nỗi buồn của những ngày qua đã làm cho cô hơi choáng váng vào lúc này, mí mắt cũng nặng trĩu xuống, nhưng cô vẫn rất phấn khởi, bởi vì Thịnh Thịnh là con trai ruột của cô. Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, cô liền vui mừng đến nỗi không thể ngủ được.

“Hình như anh có tâm sự gì hả?” Cô hỏi nhẹ nhàng.

Anh ta không trả lời, chỉ tựa cằm lên vai cô, và thì thầm. “Hà Hà, Chi Ngôn có thể là anh trai của anh! Anh trai cùng cha khác mẹ với anh!”

“Hả…” Tiêu Hà Hà ngạc nhiên. “Sao lại như vậy?”

“Anh vừa đưa kết quả điều tra về anh ta cho ba xem, cũng hỏi về mối quan hệ giữa Mao Vũ Thanh - mẹ của Mao Chi Ngôn và ba. Ba không nói gì cả. Anh nghĩ chắc đúng như vậy rồi, vì ba rất im lặng!”

Tiêu Hà Hà sững sờ, một lúc lâu sau mới nói: “Nếu anh ta thực sự là anh trai của anh, vậy thì chuyện anh ta tráo đổi con cũng có thể lý giải được. Anh ta làm vậy là để trả thù...”

“Tất cả đều vì để trả thù! Anh ta đã ẩn mình sâu đến vậy, cũng làm khó cho anh ta rồi!” Tần Trọng Hàn thở dài. “Em nói xem anh nên làm gì?”

“Anh mà cũng có lúc không biết phải làm gì à?” Tiêu Hà Hà bối rối, cô tưởng anh ta sẽ không sợ bất kỳ khó khăn nào.

“Tại sao anh lại không thể có lúc mơ màng chứ?” Anh ta mỉm cười và nhìn cô, hơi thở nóng hổi thổi bên tai cô. Cô cảm thấy mặt mình nóng ran, và một vệt đỏ đã nhuộn lên trên má.

Anh ta nhìn vào mặt cô, rồi bỗng nhiên có chút lơ đễnh.

Cô khẽ nói: “Bởi vì anh là tổng tài mà, anh cần phải đưa ra nhiều quyết định. Em tưởng em mới có lúc không biết phải làm gì, không ngờ anh cũng vậy à?”

“Anh tưởng em mới là người không sợ bất kỳ khó khăn nào chứ. Đi đến bây giờ, chẳng phải em đều rất mạnh mẽ hay sao? Nếu là một người phụ nữ khác, có lẽ họ đã gục ngã từ lâu rồi. Nhưng em vẫn luôn mạnh mẽ, một mình nuôi nấng con trai của chúng ta, chắc là khó khăn lắm. Hà Hà, cám ơn vì sức mạnh của em, để anh có được em một lần nữa!”

Cô dựa vào lòng anh ta, nghĩ về khoảng thời gian đã qua, rồi lắc đầu. “Thật ra gian khổ mới là hòn đá thử vàng tốt nhất, em cám ơn gian khổ đã giúp em học được cách trân quý.”

“Không có nhiều người vượt qua được bấy nhiêu gian khổ mà vẫn giữ được một trái tim trong sáng, em là một trong số họ!”

“Đừng làm em nở mũi nữa! Nhưng nói thật lòng, dù thế nào đi nữa, dù Mao Chi Ngôn có phải là anh trai của anh hay không, em hy vọng chúng ta có thể tha thứ thì nên tha thứ. Chỉ cần anh ta không làm tổn thương chúng ta, chúng ta cũng sẽ không làm tổn thương anh ta.”

“Ừm! Anh cũng nghĩ vậy!” Tần Trọng Hàn gật đầu. “Để xem rốt cuộc anh ta định làm gì!”

“Ngoài này gió lớn lắm, chúng ta vào phòng đi.” Anh ta cầm tay cô lên và nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô.

Khoảnh khắc ấm áp đó, bỗng làm cô thấy vững bụng và an yên hơn nhiều. Thì ra, thứ mà mình cần không có gì hơn ngoài sự ấm áp này. Tiêu Hà Hà cũng nắm lấy tay anh ta, khi họ vừa bước vào hành lang thì nhìn thấy Tần Lăng Hàng vừa đi ra khỏi phòng sách.

“Ba!”

“Bác trai!”

Cả hai lên tiếng chào hỏi cùng một lúc.

Tần Lăng Hàng gật đầu, rồi điềm tĩnh nói: “Ba phải qua Thụy Sĩ một chuyến.”

“Ba, ba định đi tìm Mao Vũ Thanh hả?” Tần Trọng Hàn hơi ngây người ra. “Lẽ nào anh ta thực sự là con trai của ba?”

Tần Lăng Hàng nhìn vào Tần Trọng Hàn, không trả lời mà chỉ nói: “Có gì chờ ba về rồi nói!”

“Dạ, con biết rồi! Vậy bữa cơm họp mặt tối nay sẽ hủy bỏ, chờ ba về rồi mời ba vợ và bác Tăng đến chơi!”

Tần Lăng Hàng không nói gì, chỉ đi thẳng ra ngoài.

Tần Trọng Hàn và Tiêu Hà Hà đưa mắt nhìn nhau cùng một lúc, Tần Lăng Hàng đi gấp như vậy, e rằng Mao Chi Ngôn thực sự là người nhà họ Tần rồi.

Vào lúc này, dưới lầu lại vang lên tiếng còi xe hơi, làm Hà Hà giật mình. “Anh Tăng và Dương Dương đến rồi đó, hồi nãy họ gọi nói sẽ đến siêu thị mua ít đồ cho tụi nhỏ rồi đến sau. Chúng ta có nên nói cho họ biết thân phận của Thịnh Thịnh không?”

Tần Trọng Hàn lắc đầu. “Để anh nói với Ly cho, đúng lúc anh cũng có chuyện cần bàn với cậu ấy.”

“Vậy bác trai qua Thụy Sĩ là để tìm mẹ của Mao Chi Ngôn à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.