“Không phải con đã nói với ông rồi sao?” Thịnh Thịnh nhớ khi đứng ngoài cửa thì đã nói với ông ta rồi mà.
“Nhưng ta lớn tuổi rồi, không nhớ rõ!”
“Ông mà già gì!” Thịnh Thịnh mím môi. “Ông bảo vệ ở trường con còn lớn tuổi hơn ông nhiều!”
“Ờ!” Tự nhiên, vì một câu của cậu, Tần Lăng Hàng lại một lần nữa cong môi lên, bỗng cảm thấy khá gần gũi.
Vào lúc này, từ trên lầu bỗng vang lên tiếng khóc của trẻ con, là giọng của Ngữ Điền. “Ông à, ông đang nói dối, ông không phải là bé ngoan!” Thịnh Thịnh nhíu mày chỉ trích. “Ngữ Điền đang ở trên lầu kìa, vậy mà ông gạt con, nói là em ấy đã ra nước ngoài. Nói dối, lêu lêu lêu!”
“Ờ!” Khuôn mặt già nua của Tần Lăng Hàng bỗng đỏ lên, lúng túng khi bị nắm thóp. Lần đầu tiên có người nói ông ta như vậy. Một lúc lâu sau sắc mặt mới thay đổi, trên mặt hiện lên vẻ phức tạp. “Con về đi, nói cho mẹ con biết, Ngữ Điền là cháu của họ Tần, lúc trước đã thỏa thuận rồi, kêu cô ta đừng nuốt lời!”
“Nuốt lời gì?” Thịnh Thịnh hỏi. “Mẹ con không bao giờ nuốt lời đâu. Con lên gọi Ngữ Điền đây! Ngữ Điền, anh là Thịnh Thịnh nè. Anh đang ở dưới nhà, em mau xuống đây!”
Tiếng gọi này cũng không có gì, nhưng người ở tầng trên vừa nghe thấy tiếng gọi thì ngay lập tức ngừng khóc, sau đó lại khóc lớn hơn. “Hu hu...”
Chân mày của Tần Lăng Hàng lại nhíu chặt. “Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc...”
“Ngữ Điền, xuống đây!”
Tần Lăng Hàng cố gắng kìm nén sự không hài lòng và hét lên: “Khóc cái gì mà khóc?”
Đột nhiên, không còn tiếng động gì nữa, chỉ còn lại tiếng nấc nghẹn.
“Ông…, ông hung dữ với em!” Thịnh Thịnh chỉ trích. “Con sẽ nói với mẹ, ông ngược đãi Ngữ Điền. Ông à, ông làm vậy thì sẽ bị đi tù đó!”
Nghe xong câu này, Tần Lăng Hàng đứng phắt dậy khỏi ghế sofa, nói lớn tiếng và nghiêm nghị: “Nó là cháu nội của ta, ta muốn làm sao thì làm! Mấy đứa đâu! Đưa đứa bé này về nhà đi.”
“Dạ ông chủ, đến liền!” Dì Trương bước vào trước, vừa nhìn thấy Thịnh Thịnh thì liền rất vui mừng, lau những giọt nước mắt. “Con à, ba mẹ con là người ở đâu? Con bao nhiêu tuổi? Con tên gì?”
Thịnh Thịnh vừa quay đầu lại liền nhìn thấy một bà lão với nụ cười hiền hậu, nên ngoan ngoãn nói: “Con chào bà, con tên là Tiêu Thừa, bà có thể gọi con là Thịnh Thịnh. Ngữ Điền là con của mẹ con, còn con là đứa con được mẹ nhặt về. Con đến để đưa Ngữ Điền về gặp mẹ con! Bà ơi, bà nói ông này giùm con, kêu ông trả Ngữ Điền lại cho mẹ con có được không?”
“Mẹ con?” Dì Trương hơi ngạc nhiên, chưa hiểu sự việc. “Mẹ của Ngữ Điền?”
“Dì Trương, kêu người chở nó về nhà đi!” Tần Lăng Hàng nói rất khẽ nhưng nghiêm túc.
Dì Trương hơi ngẩn người ra, rồi nói: “Ông chủ, nếu đó là mẹ của Ngữ Điền, liệu có thể cho họ gặp nhau không? Cậu chủ nhỏ đã khóc lâu lắm rồi đó!”
“Mặc kệ nó! Khóc đủ rồi sẽ không khóc nữa!”
“Ông thật tàn nhẫn!” Thịnh Thịnh nhướn mày, suy nghĩ một hồi rồi nói với vẻ vô cùng bất mãn: “Sao Ngữ Điền lại có người ông như ông chứ? Không hiền từ chút nào! Ông là một ông già đáng ghét!”
Câu này làm dì Trương chết sững ngay tại chỗ, bà nhớ mang máng là hồi nhỏ cậu chủ cũng từng nói ba mình như vậy. Cậu ấy nói: Ông là một người cha đáng ghét!
Câu nói của Thịnh Thịnh vừa ra khỏi miệng đã làm cho dì Trương kinh ngạc đến mức chỉ biết đứng nhìn Tần Lăng Hàng, lo rằng ông chủ sẽ nổi giận. Nhưng ông ta chỉ liếc Thịnh Thịnh một cái với vẻ dửng dưng, trong mắt đầy vẻ tán thưởng.
Ông ta cúi đầu xuống, một lần nữa nhìn về phía bóng dáng nhỏ xíu trước mặt. Khuôn mặt nhỏ nhắn này, lúc này đang nhìn thẳng vào mình, trong mắt lộ ra vẻ khinh khi, dường như rất xem thường ông già này vậy.
“Ông chủ, cách nói chuyện của đứa bé này thật sự rất giống với cậu chủ khi còn nhỏ, rất dễ thương!” Dì Trương không nhịn được phải phì cười, không thể không than thở thời gian làm cho con người ta già đi, mới chớp mắt đã hơn hai mươi năm trôi qua rồi.
“Bà ơi, bà cười gì vậy? Bà mau kêu Ngữ Điền xuống đây đi, Ngữ Điền đang khóc đó, bà không nghe thấy hả? Khó khăn lắm em ấy mới có mẹ, với lại chú nói nhất định sẽ cho em được ở gần mẹ. Bà mau nói với ông đi, cho em xuống đây được không bà?”
“Ông chủ, có phải là nên...?” Dì Trương mới nói được nửa câu.
“Không! Kêu nó về đi!” Tần Lăng Hàng hét lên lạnh lùng, rồi quay người đi lên lầu.
Thịnh Thịnh vừa nghe nói kêu cậu về đi, không cho gặp Ngữ Điền, trong đôi mắt đen nhánh lộ ra một vẻ điềm tĩnh và lạnh lùng không nên có ở một đứa trẻ. “Thưa ông, ông đừng bao giờ hối hận đó!”
Rất ngạc nhiên, Tần Lăng Hàng quay người lại ở bậc cầu thang. “Con đang đe dọa ta à?”
“Phải!” Trong giọng nói non nớt của Thịnh Thịnh có một chút trưởng thành quá sớm.
“Con định làm gì?” Khóe môi của Tần Lăng Hàng lộ ra vẻ thú vị.
“Nói với tất cả mọi người rằng ông ngược đãi trẻ em!” Thịnh Thịnh đã nghĩ trước rồi, cậu sẽ đem chuyện này tải lên diễn đàn, tải lên mạng để mọi người đều biết, mẹ còn có một đứa con khác!
“Ờ! Làm thế nào để nói?” Tần Lăng Hàng bật cười, trên khuôn mặt quanh năm không nhìn thấy nụ cười đã từ từ cong lên vào lúc này, rất lóa mắt.
Dì Trương cũng sững sờ cả người! Nếu bà nhớ chính xác, chắc ông chủ đã không cười trong 30 năm qua thì phải? Điều này sao có thể? Bà có bị hoa mắt không?
Rồi quay sang nhìn đứa bé này, cái vẻ mím môi, giống y chang cậu chủ Tần Trọng Hàn.
Đặc biệt là đôi mắt đó, đôi chân mày đẹp, đôi mắt sâu thẳm, cái mũi nhỏ thẳng và cương nghị, đôi môi đỏ mím chặt. “Việc này ông không cần lo!”
Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang mỉm cười của Tần Lăng Hàng, Thịnh chu cái miệng nhỏ lên rồi quay người với vẻ kiêu ngạo. “Hứ! Xin chào!”
“Ờ!” Dì Trương vội đuổi theo. “Con ơi, nhà con ở đâu vậy? Bà sẽ đưa con về nha ha!”
“Dạ!” Thịnh Thịnh nghĩ rằng mình đi thì sẽ không quay trở lại nữa, chi bằng cứ để cho người bà hiền hậu này tiễn mình một đoạn!
Tần Lăng Hàng nhìn theo hình dáng nhỏ bé đi xa dần, những cảm xúc phức tạp chợt dâng lên trong lòng.
Lên đến tầng hai, nghe thấy tiếng nức nở phát ra từ trong phòng của Ngữ Điền, người giúp việc đứng canh trước cửa, vừa nhìn thấy ông chủ đi lên liền lập tức cúi chào.
“Chào ông chủ!”
“Cậu chủ nhỏ vẫn còn khóc hả?” Tần Lăng Hàng chưa bao giờ thấy một đứa bé vô dụng như vậy, so sánh đứa vừa rồi, ông ta nhận ra đứa cháu của mình thực sự không bằng con của người ta, đúng là làm cho ông ta mất hết thể diện!
“Dạ phải, từ hôm trước về nhà cho tới giờ cứ khóc hoàn, khóc đòi tìm mẹ!” Người giúp việc báo cáo đúng sự thật.
Tần Lăng Hàng vừa nghe thấy vậy, khuôn mặt liền lập tức xụ xuống. “Mở cửa ra!”
“Dạ!” Cánh cửa được mở ra.
Tần Lăng Hàng liếc nhìn Ngữ Điền cháu mình đang nằm nức nở trên giường.
“Khóc cái gì? Khóc lóc sướt mướt thì còn ra thể thống gì nữa?” Giọng nói nghiêm nghị vang lên, làm Ngữ Điền sợ đến mức hai vai run rẩy, không dám khóc nữa.
Tần Lăng Hàng vừa thấy cậu bé sợ mình, một cảm giác thất vọng dâng lên trong tim. “Được rồi, đừng khóc nữa!”
Ngữ Điền nằm sấp trên giường, và không cử động.
Tình cảnh này, Tần Lăng Hàng đã gặp rất nhiều lần rồi. Mỗi lần thấy cháu mình khóc, ông ta lại cảm thấy khó chịu. Sao ông ta lại có một đứa cháu như vậy chứ?
“Đàn ông con trai hễ đụng chuyện là khóc thì còn ra gì nữa? Ba con từ nhỏ tới lớn không khóc bao giờ. Con phải học theo ba con, đừng làm một kẻ vô tích sự! Đàn ông thì phải dũng cảm, thà đổ máu và mồ hôi chứ không đổ nước mắt!” Ném lại câu này rồi Tần Lăng Hàng đi ra ngoài.
Cơ thể nhỏ bé của Ngữ Điền vẫn đang run rẩy vì nức nở, nhưng lại hét lên. “Con muốn mẹ!”
Đây là lần đầu tiên cậu kiên trì như vậy, bức thiết như vậy, có can đảm như vậy. Ngữ Điền đột nhiên tuột xuống giường và đuổi theo ra ngoài, rất kiên quyết nhưng trầm tĩnh, hét lên: “Ông nội ơi, con muốn mẹ!”
Ngạc nhiên, Tần Lăng Hàng quay người lại, nhìn thấy cháu mình đứng ở cửa. Không ngờ ông ta vừa nói phải can đảm, cậu bé đã áp dụng can đảm lên với mình rồi!
Được! Khá lắm! Dám nói với mình như vậy, đây là lần đầu tiên!
“Không có mẹ!” Ông ta nói một cách dửng dưng.
“Con muốn mẹ!” Ngữ Điền hét lên.
“Đưa cậu chủ nhỏ vào phòng!” Tần Lăng Hàng ra hiệu cho người giúp việc bồng cậu bé vào trong.
“Ông nội ơi, con muốn mẹ, con không thích ông nội, con muốn mẹ!” Ngữ Điền giãy giụa và hét lên, nhưng vẫn bị bồng vào trong phòng.
“Con à, mẹ con tên gì?” Dì Trương kêu chú tài xế chở Thịnh Thịnh về nhà, và bà cũng đi theo luôn. Bà thật sự quá thích đứa bé này, nó thật dễ thương, còn rất vẫn quật cường, rất trưởng thành, làm ai gặp cũng thấy thích.
“Tiêu Hà Hà!” Thịnh Thịnh ngoan ngoãn trả lời.
Chiếc xe chạy ra khỏi nhà họ Tần, và bên cạnh, một chiếc ta-xi vừa đi đến. Hai chiếc xe cứ vậy mà đi lướt qua nhau.
Tiêu Hà Hà vội vàng xuống xe và chạy thẳng đến cửa.
“Chào cô, cô tìm ai?” Lý Phúc thực sự lấy làm lạ, sao hôm nay có nhiều khách đến đây quá.
“Anh cho hỏi có cậu bé nào từng đến đây không?” Tiêu Hà Hà vội vàng hỏi, lo rằng Thịnh Thịnh đã thực sự tìm đến đây.
“Cậu bé?” Lý Phúc chỉ vào chiếc xe đang chạy ở phía trước và nói: “Vừa mới đi, dì Trương đưa cậu bé về nhà rồi!”
“Cậu bé tên gì?”
“Nó nói nó tên là Tiêu Thừa!”
“Ôi trời đất ơi!” Tiêu Hà Hà vừa định lên xe thì đột nhiên bị gọi lại.
“Ai ở ngoài cửa?”
“Ông chủ, cô ấy tìm đứa bé hồi nãy!”
“Kêu cô ta vào đây!”
“Cô gì ơi, ông chủ của chúng tôi muốn gặp cô!” Chú bảo vệ lập tức gọi Tiêu Hà Hà lại.
“Nhưng mà...” Liếc nhìn chiếc xe đã đi xa, trong lòng Tiêu Hà Hà rất lo lắng, liền nói với anh tài xế ta-xi: “Anh chờ tôi một chút, tôi sẽ ra ngay!”
Cô không dám mạo muội đến tìm Ngữ Điền là vì Tần Trọng Hàn nói anh ta sẽ xử lý, nhưng không ngờ rằng Thịnh Thịnh lại tự tìm đến đây. Đứa bé này đúng là to gan, dám tự tìm đến nhà họ Tần.
Trong phòng khách.
“Cô Tiêu, là cô à?” Tần Lăng Hàng nhớ ra cô là nhân viên của nhà hàng Await. “Cô làm ở nhà hàng của Mễ Kiệt phải không?”
“Dạ phải!” Tiêu Hà Hà nói một cách đúng mực.
“Cô Tiêu, tôi không ngờ được rằng cô là mẹ của Ngữ Điền!” Tần Lăng Hàng nói thẳng.
Cơ thể hơi cứng đờ, Tiêu Hà Hà gật đầu. “Con cũng không ngờ Ngữ Điền lại là con của con!”
“Nhưng cô Tiêu à, cô phải hiểu rằng, ngay từ đầu đó chỉ là một hợp đồng. Bây giờ mục đích của cô là gì?” Tần Lăng Hàng nhướn mày, đôi mắt sắc sảo nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt, không giống như loại phụ nữ sẽ bán mình, nhưng lại dùng thân thể để trao đổi và sinh con. Loại phụ nữ này rất nguy hiểm, nhìn có vẻ trong sáng ngây thơ, nhưng trên thực tế, đó chỉ là vẻ bề ngoài.