Sát trận, điều quan trọng nhất là sát khí, là khí thế, chủ đích giết người do sát khí và khí thế hùng mạnh ngưng tụ tạo thành sẽ khiến lòng người khiếp đảm, vì khiếp đảm nên không thể chống trả, lúc này tâm lý sẽ có áp lực. Trong tình hình đó, năng lực phán đoán của đối phương sẽ bị ảnh hưởng, vốn dĩ có tám phần thẳng thì cũng sẽ biến thành không quá năm phần.
Đây chính là ưu thế và mục đích của trận pháp đông người.
Nhưng bây giờ trăm người này gặp phải Trầm Sát lại bị khiếp đảm trước.
Không biết có phải vì họ đã nghe quá nhiều lời đồn đại về Trầm Sát hay không. Nghe nói, những lời đồn đại về Trầm Sát ở Đông Thanh là đáng sợ nhất, Đông Thanh tự tâng bốc là đất nước của lễ nghi, lại có Ngọc thái tử làm gương, vì thế ôn hòa, nho nhã chính là khí chất của cả nước. Trầm Sát đối với họ chính là một loại người hoàn toàn khác.
Trên người hắn hoàn toàn không có chút nào có thể dùng từ nho nhã, ôn hòa, thủ lễ tiết để hình dung, nghe nói, hắn một tay có thể đánh một đại hán thân cao mét tám nặng gần trăm cân thành một đống thịt vụn; nghe nói, năm xưa khi hắn xông vào Phá Vực thành, một mình một đao chém chết hàng trăm phụ nữ và trẻ nhỏ; nghe nói, thành chủ Phá Vực trước đây dẫn theo người nhà quỳ trước hắn xin tha mạng nhưng hắn vẫn một đạo chém đầu toàn bộ bọn họ.
Nghe nói, Trầm Sát là người mà tới diêm vương cũng không dám bắt.
Có nhiều lời đồn đại vậy đó.
"Vậy thì, ở Đông Thanh, chủ tử há chẳng phải ác danh nổi như cồn sao?" Lâu Thất nghe Nguyệt nói xong liền ngạc nhiên nhướng mày.
"Không sai, còn nói rằng ở nhà có trẻ con không nghe lời có thể nói với nó, Phá Vực Đế Quân tới rồi, đứa bé đó sẽ không dám khóc ăn vạ nữa."
"Ha ha..."
Vì thế những thị vệ Đông Thành trẻ tuổi này khiếp đảm trước, sát trận do những người như vậy bày trận lấy đâu ra sát khí, họ đều trở thành tôm bấy mới là sự thật.
"Giết, giết hết cho ta! Ai dám rút lui!" Đông Thời Văn lo lắng, sợ hãi, nhảy lên gào thét.
"Hoàng đệ, hãy bảo họ lui xuống, ta sẽ thương lượng với Trầm Sát, ngươi đừng làm những việc hi sinh vô ích nữa." Đông Thời Ngọc lắc đầu thở dài.
Lúc này Lâu Thất cũng lớn tiếng nói: "Chủ tử, ta muốn nện Đông Thời Văn!"
Câu nói này suýt chút nữa làm Đông Thời Văn hộc máu. Nhưng lúc này, sát khí ập tới, trước mắt xuất hiện hàn quang, hắn trong lòng khiếp sợ, nhưng phản ứng vẫn rất nhanh, vội vàng lùi ra mười mấy bước mới dừng lại, toàn thân đã vã mồ hôi lạnh.
Đông Thời Ngọc cầm kiếm chặn Trầm Sát lại: "Đế Quân có thể nể mặt Thời Ngọc được không?"
"Nể mặt?"
Mặt ai cũng không quan trọng bằng thay nữ nhân của hắn trút giận. Trầm Sát nheo mắt, đang định đánh bay hắn đi thì Lâu Thất đã nhào tới, ôm chặt lấy cánh tay hắn, nói với Đông Thời Ngọc: "Nhưng nhị điện hạ ứng hiếp ta đấy, tha cho hắn cũng được, ngươi hãy hỏi hắn xem hắn lấy gì bồi thường cho ta?"
"Muốn bổn hoàng tử bồi thường cho ngươi..."
Đông Thời Văn còn chưa nói xong, Đông Thời Ngọc đã búng ngón tay, cách không điểm huyệt hắn. "Việc này ta có thể đồng ý thay cho hắn, những việc Lâu cô nương nói lúc trước, chúng ta đương nhiên sẽ làm theo."
"Ừ, mấy bữa nay ta rất cực khổ, ăn không ngon, ngủ không yên, việc này cũng cần có một ít bồi thường thực tế chút chứ nhỉ?" Lâu Thất cười gian manh, thấy nàng muốn giỡn, Trầm Sát cũng không đánh tiếp nữa, mặc nàng, chỉ cần nàng vui là được. Trần Thập và mọi người cũng lui xuống, trăm thị vệ chỉ còn lại chưa tới sáu chục mười chín người giết mấy chục người bọn họ, nếu tiếp tục đánh, họ cũng không cần đứng nữa, gục ngã toàn bộ đi gặp diêm vương.
Những thị vệ còn sống sót lau mồ hôi lạnh lui xuống, cảm giác trận chiến này giống như đưa mấy chục người cho người ta giết chơi, đối phương không hề tổn thất một ai.
Lại còn dám nói người ta không có quân đội?
Binh lính, ngươi có, nhưng một trăm binh lính e rằng cũng không đánh nổi một thị vệ bên cạnh Trầm Sát.
"Thời Ngọc không biết Lâu cô nương thích gì, chi bằng Lâu cô nương hãy chọn một vài món đồ yêu thích, Thời Ngọc sau đó sẽ cho người đưa tới Phá Vực, như vậy có được không?"
Đông Thời Ngọc rất dễ tính, luôn mỉm cười.
Lâu Thất không cần biết hắn nghĩ gì, thấy hắn cũng coi như khá nghiêm túc. Lúc trước nàng thấy thái độ của Nguyệt vệ là biết, hiện tại họ không thể quang minh chính đại giết Đông Thời Văn, sau lưng có quá nhiều quan hệ, trừ khi nàng thực sự giống như Trầm Sát nói, không cần lo nghĩ gì, chỉ cần xả giận.
Nhưng nàng không muốn.
Không giết được thì nàng sẽ kiếm chắc của Đông Thanh một khoản ra trò.
"Vậy phiền thái tử điện hạ chuẩn bị giấy bút, ta viết xong sẽ đưa qua." Lâu Thất nói: "Có điều ta viết ra rồi, thái tử điện hạ không nói ta tham lam đấy chứ?"
Nói vậy không biết rốt cuộc nàng ta muốn bao nhiêu thứ? Đông Thời Ngọc bỗng cảm thấy xót ruột, nhưng vẻ mặt vẫn rất thản nhiên: "Lâu cô nương nói gì vậy chứ, chỉ cần là những thứ Đông Thanh có thể lấy ra được, Thời Ngọc nhất định sẽ mang tới giao cho cô nương."
Lâu Thất nói: "Ừm, ừm, thái tử đúng là rộng lượng!" Nàng nói xong liền bước tới trước mặt Đông Thời Văn, đi vòng quanh hắn một vòng, hừ hừ nói: "Nhị điện hạ, nếu không phải nể mặt thái tử điện hạ, bây giờ ta sẽ cắt tai và chặt tay ngươi xuống." Nàng tiến sát lại gần hắn, thì thầm vài lời.
Đồ ngu, tạm thời giữ lại mạng chó của ngươi, sau này sẽ lấy.
Đông Thời Văn trợn tròn mắt, hận không thể chém nàng ta một đao.
Đợi khi nhóm người Trầm Sát rời đi trong đêm, doanh trại của nhị hoàng tử Đông Thanh chỉ còn lại một bãi hoang tàn. Lều bạt bị thiêu đốt, lều trại bị ngựa giẫm đạp, thi thể rải rác, máu vương vãi đầy mặt đất.
Điều khiến đám người Đông Thanh đau đầu nhất chính là Thẩm Mộng Quân bị mất một tai và một cánh tay. Bọn họ không muốn dẫn Thẩm Mộng Quân đi thì sao còn tới tranh giành, lại còn chém đứt một tay của cô ta! Muốn chơi họ sao?
Đông Thời Ngọc sắc mặt sa sầm, đâu còn nụ cười ôn hòa lúc trước.
Bây giờ, bọn họ đã không thể không tung tin, Thạch Tủy Ngàn Năm do Thẩm Mộng Quân lấy được.
Chỉ cần tin này lan truyền đi, họ sẽ phải đứng trước lựa chọn bảo vệ Thẩm Mộng Quân hay cho cô ta tự sinh tự diệt. Là đắc tội với Bích Tiên Môn hay là đắc tội với những võ giả thèm thuồng Thạch Tủy Ngàn Năm?
Vẫn còn điều nữa khiến họ hộc máu là, khi danh sách đòi bồi thường của Lâu Thất được mang tới, những món đồ dày đặc bên trên cũng khiến họ tức nổ phổi.
Năm Tuyết Sâm ngàn năm, mười tám viên Dạ Minh Châu, năm viên Tịch Độc Châu, mười cuộn gấm Nguyệt Hoa, một hộp Chân Trâu Đông Hải.
Lâu Thất nói, chỉ là chọn đại vài món.
Đúng là chọn đại vài món nhưng món nào món nấy cũng giá trị liên thành! Ví dụ như Tịch Độc Châu, hoàng thất Đông Thanh cũng mới chỉ có hai mươi viên! Nàng ta mở miệng ra là đòi năm viên! Còn cả gấm Nguyệt Hoa, một năm cũng chỉ có năm cuộn, một lần nàng ta đòi mười cuộn!
Vậy mà nàng ta còn ra vẻ họ được lợi lắm!
Thẩm Mộng Quân chỉ hận nỗi không thể ngủ luôn không tỉnh lại. Sao cô ta có thể chấp nhận sự thật này? Chỉ trong vòng một canh giờ ngắn ngủ, cô ta đầu tiên mất một bên tai sau đó lại mất cả một cánh tay! Từ một mỹ nhân xinh đẹp biến thành một kẻ xấu xí!
Cảnh Dao lại còn bỏ mặc cô ta về Bích Tiên Sơn.
Thẩm Mộng Quân muốn chết!
Nhưng Đông Thời Ngọc và Đông Thời Văn lúc này sao có thể để cô ta chết được?
"Thạch Tủy Ngàn Năm ở đâu rồi?" Thẩm Mộng Quân sau đó bị câu hỏi này dày vò tới phát điên! Cô ta đâu biết Thạch Tủy Ngàn Năm ở đâu? Vốn dĩ cô ta đã cất rất kĩ, mang theo bên người, tuyệt đối không ai cướp được, nhưng khi cô ta tỉnh lại thì phát hiện ra rằng Thạch Tủy Ngàn Năm không cánh mà bay.
"Ta thực sự không biết, ta cất trên người, ta còn chưa dùng..." Thẩm Mộng Quân đờ đẫn, cô ta thực sự không hiểu, rõ ràng mọi việc đều rất ổn thỏa, tại sao lại biến thành thế này?
Đông Thời Văn nhìn Đông Thời Ngọc: "Thái tử hoàng huynh, có khi nào bị Trầm Sát lấy rồi không?"
"Không thể nào..." Đông Thời Ngọc không nói với hắn, từ khi Thẩm Mộng Quân bị Nguyệt vệ bắt được, hắn luôn quan sát tình hình bên đó, hắn dám khẳng định, hôm nay nhóm người Thẩm Sát không hề lấy được Thạch Tủy Ngàn Năm.
"Nhưng nhìn Thẩm Mộng Quân cũng không giống như đang nói dối."
"Cảnh Dao!" Đông Thời Ngọc mặt biến sắc. Dáng vẻ tưởng chừng ngây thơ của Cảnh Dao xuất hiện trong đầu hắn. "Người đâu, đi đuổi theo Cảnh Dao!"
Trong bóng tối, ám vệ nhận lệnh rời đi.
Tiếng vó ngựa chậm lại, Nguyệt lên tiếng: "Chủ tử, còn tiếp tục lên đường nữa không?"
"Tìm nơi qua đêm." Trầm Sát khẽ nói, đồng thời nhảy xuống khỏi lưng ngựa, ôm Lâu Thất trên lưng Đạp Tuyết xuống, vụt một cái người đã ở cách xa mấy trượng.
Nguyệt nhìn theo hướng họ rời đi, nói với nhóm người Trần Thập: "Làm việc của các ngươi đi." Ai nấy cũng nhìn theo chủ tử và Lâu Thất làm gì? Chủ tử muốn tránh mặt bọn họ lẽ nào lại để bọn họ nhìn thấy?
Lâu Thất được Trầm Sát ôm bay đi, tiếng gió vù vù bên tai, nàng không nhịn được nữa liền hỏi: "Chàng định đưa ta đi đâu?"
"Đi thay xiêm y."
Xiêm y trên người nàng nên thay lâu rồi.
Lâu Thất lập tức lảo đảo trong gió. Thay xiêm y có cần chạy xa tới vậy không? Quay đầu lại không còn thấy bóng dáng Nguyệt và mọi người đâu nữa.
"Bên này chắc có nước." Trầm Sát nói đơn giản một câu.
Có nước? Lâu Thật thực sự cũng vui mừng bất ngờ, trước đây trong động băng chỉ có hồ băng, nhưng vì có hai băng thú không rõ tên, nàng phải phòng bị, không hề muốn xuống nước. Nơi này tuy lạnh nhưng ba ngày bị truy sát, giao chiến nhiều trận như vậy, nàng cũng đã nhiều lần đổ mồ hôi, bây giờ trên người bốc mùi, có thể tắm gội đương nhiên là tốt nhất.
"Đúng là có nước, ở bên kia."
Phía trước có nham thạch chồi lên, giống như những con dã thú ấn nấp trong màn đêm. Đi qua đám nham thạch họ nhìn thấy một dòng sông băng nhỏ. Đó đúng là một dòng sông băng, được gọi là sông thì cũng không quá nhỏ. Trăng đêm nay rất đẹp, dòng sông băng đó giống như một dải lụa uốn lượn trên Băng Nguyên tuyết trắng, không nhìn thấy đầu cuối.
"Woa, đẹp quá!" Lâu Thất vỗ cánh tay hắn bảo hắn đặt mình xuống. Hai chân vừa chạm đất nàng liền lập tức chạy tới bên sông băng, chạy tới một nửa nàng đột ngột dừng lại, quay người lại, "Trầm Sát."
Nàng gọi tên hắn.
"Ừ."
Hắn đáp.
"Trầm Sát, ta nói cho chàng một việc!" Lâu Thất mỉm cười rạng rỡ: "Việc tốt!"
"Việc gì?"
"Ta lấy được Băng Bích Hổ rồi."
Nàng vẫn đợi hắn hỏi, nhưng hắn không hỏi, vừa rồi nàng mới đột nhiên nghĩ ra, hắn chắc tưởng rằng nàng không lấy được, sợ hỏi nàng sẽ cảm thấy mình vô dụng, vì thế mới không hỏi chăng?