Đế Vương Sủng Ái

Chương 131



"Công tử, thì ra chàng là vì Mộc Lan giống hệt cô nương này sao?" Người đó tên Mộc Lan, cô gái giống hệt Lâu Thất ấm ức cắn môi, khóe mắt khẽ ửng đỏ nhìn Trầm Sát.

Trông cứ như Lâu Thất đang ấm ức nói với hắn, rõ ràng biết nữ tử này không phải Lâu Thất, nhưng khuôn mặt thì rõ ràng đúng là Lâu Thất mà. Sắc mặt Trầm Sát lại ôn nhu hơn: "Đừng nghĩ nhiều."

"Đi chết đi." Lâu Thất đột nhiên hét lên một tiếng, sau đó liền giáng một bạt tai lên khuôn mặt kia, vẻ mặt chán ghét: "Bây giờ bổn cô nương mới biết mình rất ghét người khác mang trên mình bộ mặt của ta."

"Hu, công tử cứu ta." Nữ nhân kia kinh hãi kêu lên.

Trầm Sát liền lao đến chắn trước mặt nàng ta, tóm lấy cánh tay Lâu Thất: "Lâu Thất, nàng làm gì vậy?"

"Chàng ngăn ta." Lâu Thất lạnh lùng nhìn hắn: "Ta chắc chắn bây giờ chàng đang tỉnh táo."

"Ta rất tỉnh táo, nhưng nàng."

"Buông tay." Lâu Thất ra sức hất tay hắn ra, rồi đạp mạnh vào eo hắn.

Hắn không hề phòng ngự nàng, cho nên liền bị dính đòn. Hắn có chút không hiểu mà nhìn nàng, nàng đang muốn làm gì đây?

"Bổn cô nương không thèm nhiều lời, nhưng bây giờ chàng bảo vệ nàng ta, cứ cố mà bảo vệ. Đợi ta làm xong việc bản thân cần làm thì sẽ đến giết nàng ta." Nàng chỉ tay vào nữ nhân sau lưng hắn, cô ta sau lưng đưa tay đặt lên vai Trầm Sát, đôi mắt nheo lại.

Đúng lúc này, Trầm Sát lại tiến đến gần Lâu Thất hai bước, vừa hay tránh được cánh tay của nữ nhân kia, đồng thời đưa bát thuốc trong tay cho Nguyệt vệ.

"Công tử, Mộc Lan sợ." Nữ nhân đó vội kêu lên.

Lâu Thất liền cảm thấy ghê tởm, xoay người rời đi thì có một cánh tay ôm lấy eo nàng. Trầm Sát muốn mang theo nàng bay ra khỏi đây.

"Công tử, đừng bỏ lại Mộc Lan." Nữ nhân kia liền tiến lên đuổi theo nhưng đã không còn thấy thân ảnh của họ đâu.

Nguyệt vệ nhíu mày: "Ta không quan tâm cô là ai, sao lại giống Lâu Thất đến vậy nhưng ta muốn cảnh cáo cô, đừng có giở trò."

Nữ nhân đó cắn môi, ấm ức nhìn hắn: "Ta không hề."

Trên không, một quyền của Lâu Thất hướng đến cằm của Trầm Sát, Trầm Sát không hề tránh, một tiếng bụp vang lên, nắm đấm hạ cánh thẳng trên cằm hắn, ngay sau đó thì tím lên.

Mặc dù Lâu Thất không dùng lực nhưng khí lực của nàng luôn mạnh hơn những nàng gái bình thường.

"Nàng thật to gan."

Đáp xuống đất, ánh mắt Trầm Sát tức giận nhìn nàng, nghiến răng nói. Trên thực tế hắn muốn nói, nàng thật nhẫn tâm, còn ra tay thật nữa chứ.

Mấy ngày không gặp, sắc mặt của nàng có vẻ tốt hơn, xem ra được ăn ngủ nghỉ đầy đủ, còn bản thân thì ngày càng khó coi.

Người con gái này không nói thương xót hắn, ngược lại còn đánh hắn.

"Không phải chàng vẫn luôn biết ta to gan lớn mật sao? Thả ra."

Lâu Thất không phải không nhìn thấy sự tiều tụy của hắn, nhưng nàng vốn là người máu lạnh. Dù trước đây họ đã mất nhiều công sức để tìm nàng, vì nàng mà đến cơm cũng không ăn, nhưng nếu họ làm những điều nàng không thích thì nàng cũng sẽ không để họ được yên ổn đâu.

Trầm Sát ôm chặt lấy eo nàng, hung hăng phủ môi xuống môi nàng.

Người con gái này, khiến hắn lo lắng bao ngày này, khiến hắn nhớ thương không nguôi, vừa gặp mặt lại nỡ cãi nhau với hắn, cho nên, đợi hắn hôn xong hẵng nói, phải hôn cho đủ đã.

Chiếc lưỡi bá đạo cứ vậy mà tiến vào trong, đem theo sự nóng bỏng, vô cùng bức bách, khiến nàng dần mềm nhũn. Cánh tay hắn càng ôm chặt cơ thể nàng hơn, không cho nàng có cơ hội thoát thân.

Lâu Thất cảm thấy không khí đã loãng hơn, cuối cùng đến thở cũng không nổi.

Nàng cảm thấy rất khó hiểu, tại sao rõ ràng công lực của nàng đã tiến bộ rất nhiều nhưng vẫn không địch lại được hắn.

"Ưm ưm." Được rồi đó, sắp không thở được rồi.

Lâu Thất đấm ngực hắn, cuối cùng hắn cũng thả nàng ra, đưa tay xoa khóe môi đỏ sưng của nàng, mãn nguyện, rất mãn nguyện.

"Ta thì chỉ cảm thấy nàng ta giống nàng đến vậy, có khi nào có quan hệ huyết mạch với nàng hay không."

Trước khi nàng điên lên, hắn liền thốt ra một câu, lập tức khiến lửa giận trong lòng Lâu Thất bị đốt thành tro bụi, tan biến hết đi.

Hắn không hề vì khuôn mặt đó mà lung lay, càng không vì đau lòng, chỉ là cảm thấy nàng từ trên trời rơi xuống nhưng chuyện có người nhà cũng đâu có lạ, nói không chừng đến nàng cũng không biết mình có người thân ở đâu đó. Hăn chỉ cảm thấy vẫn nên bảo vệ nữ nhân kia, đợi Lâu Thất gặp được nàng ta thì tính sau.

Lửa giận bên kia vừa tiêu tan thì bên này lại bắt đầu giận dữ.

Lâu Thất đưa tay xoa lồng ngực hắn, cắn răng nhìn hắn hỏi: "Trầm Sát, chàng có biết nếu ta thấy người giống hệt chàng thì ta sẽ nghĩ gì không."

Hắn không hiểu: "Hử?"

"Thứ nhất ghét hắn, thứ hai rất ghét hắn, thứ ba vô cùng ghét hắn." Lâu Thất hứ một tiếng rồi nói.

Trầm Sát liền chìm vào yên lặng.

Ghét người trông giống hắn.

"Khuôn mặt này," Nàng đưa tay sờ mặt hắn, bá đạo nói: "Khuôn mặt này phải là độc nhất vô nhị, chỉ hơi giống thôi cũng không được, nếu giống hệt thì chỉ có đường mà đi chết, chàng thật ngốc, trên đời này trừ sinh đôi cùng trứng, nếu không lấy đâu ra người trông giống hệt mình."

Nàng nói đến đây, trong lòng bỗng dấy lên cảm giác kỳ lạ, nàng đột nhiên nhớ ra lúc nhỏ nàng từng hỏi lão đạo sĩ thối kia, cha mẹ nàng ở nơi đâu, sao lại không cần nàng, lão liền nói qua loa là họ không ở thế giới này.

Lâu Thất kinh hãi. Nàng đột nhiên nghĩ đến một khả năng, lẽ nào nàng và lão giống hệt nhau, đều là người của thế giới này, sau đó lúc nhỏ bị xuyên đến hiện đại cùng lão.

Chết rồi, chết rồi, chết rồi.

Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu thì cả người nàng đều thấy không ổn.

Bởi vì nếu thật sự như vậy, vậy thì ở thế giới này có khi nàng thật sự có người thân ư.

Nàng có thể không cần được không?

Đời này, ngoài lão đạo sĩ thối đó ra, nàng không hề muốn có người thân.

"Nghĩ gì vậy?"

"Người đó tên Mộc Lan."

"Ừ."

"Nàng ta là người Nam Cương." Trước đây không phải nói bám theo mấy người Nam Cương sao: "Mấy người còn lại đâu."

"Nàng ta nói nàng ta không phải người Nam Cương, nàng ta bị họ bắt. Mấy người đó bị ta giết rồi."

"Thi thể đâu?"

"Không biết." Trầm Sát nheo mắt: "Ngôi làng này rất lạ, chắc nàng cũng phát hiện ra."

Lâu Thất độ nhiên phát hiện, thứ kỳ lạ nhất không phải là ngôi nhà mà họ từng ở sao. "Quay về đó đi, ta không an tâm để Nguyệt vệ ở cùng nữ nhân đó."

Trầm Sát nhíu mày: "Nàng không giết nàng ta."

"Nếu ta muốn giết, chàng đau lòng hả?" Nàng lại đá mày với hắn.

Trầm Sát ôm lấy gáy nàng, lại phủ môi xuống thêm lần nữa, lần này không phải là hôn mà là cắn nàng: "Bổn Đế Quân trước giờ không thương xót ai hết, kể cả nàng."

Trước khi Lâu Thất nhíu mày, hắn lại bổ sung thêm một câu: "Nàng yếu đuối, cứ đứng bên bổn Đế Quân là được."

Nàng đâu có yếu đuối chứ.

Lâu Thất chu môi.

"Lúc nãy nói muốn làm chuyện mình cần làm, có chuyện gì vậy?" Hắn luôn để tâm lời nàng nói lúc trước.

"Để nói sau đi, quay về đã."

Lúc hai người quay lại, vừa hay thấy Nguyệt vệ đang bị trói hai tay ra sau nhìn người phụ nữ đó. Nàng ta bưng bát thuốc, ngồi trên chiếc ghế duy nhất nơi đây, vội vàng nhìn ra cửa. Họ vừa bước vào, ánh mắt nàng ta liền lóe lên, liền đứng dậy lao về phía Trầm Sát.

Lâu Thất liền đưa chân, đạp trúng ngực nàng ta, lạnh lùng, đầy ác ý.

Mộc Lan kinh hãi kêu lên, vội lùi lại sau hai bước, bát trong tay đã rơi xuống đất vỡ thành trăm mảnh.

"Công tử."

"Công tử, công đầu nhà ngươi." Lâu Thất liền chửi thẳng: "Không muốn bị bổn cô nương giết thì cút ra xa, nếu không ta sẽ rạch lên mặt ngươi."

"Cô nương, cô cũng đừng bá đạo quá, gương mặt này không phải cũng của nàng sao. Ta vốn được ông trời ban cho khuôn mặt này, lẽ nào ta cũng muốn nàng có khuôn mặt này sao?"

"Hứ." Lâu Thất liếc mắt, vô liêm sỉ nói: "Không sai, khuôn mặt là của ta, bộ dạng đó là của ta, trừ ta ra, không ai được có bộ dạng này, ai có khuôn mặt này người đó chính là hàng giả vô liêm sỉ."

Nguyệt Vệ không nhịn nổi cười. Lâu Thất ơi Lâu Thất, ngươi đúng là vô liêm sỉ đến bá đạo mà.

Lâu Thất còn chưa nói xong: "Còn nữa, mang bộ mặt của ta thì xin hãy ngoan ngoãn một chút, đừng có giả bộ bày ra bộ dạng khiến người ta buồn nôn như vậy. Ngươi có biết trên đời này, gương mặt của bổn cô nương là thiên hạ vô song đẹp bá đạo nhưng vẫn đáng yêu không, xóa bỏ hình tượng ngây ngô đáng yêu của ta mà không xin phép ta thì thôi đi, còn dám vô liêm sỉ nhận là của mình. Ngươi không biết chữ chết viết thế nào hả?"

Mộc Lan nghe vậy liền xanh mặt, cái gì mà đẹp bá đạo nhưng vẫn đáng yêu, cái gì mà ngây ngô đang yêu?

Chửi như vậy...

Nhưng không chỉ Trầm Sát, đến Nguyệt Vệ cũng cảm thấy khuôn mặt này nếu được đặt trên người nàng thì mới sinh động thuận mắt, nhìn bộ dạng bá đạo của nàng, nhìn biểu cảm sinh động của nàng, khi nhìn lại khuôn mặt này trên người người khác đúng là mất đi mấy phần khí thế. Nói cũng thấy là lạ.

"Đi thôi, nơi này rất kỳ quái, không nên ở lâu." Lâu Thất chửi xong rất thoải mái.

"Còn nàng ta?"

Nguyệt Vệ liền hiểu ngay, chuyện này phải hỏi ý kiến Lâu Thất, về chuyện này, chủ tử nhà hắn cũng sẽ không lên tiếng.

Lâu Thất liếc Trầm Sát, mắt hắn cũng nhìn nàng, hắn vốn không thèm để tâm đến Mộc Lan cô nương đang đáng thương cầu cứu nhìn hắn.

"Ta thấy nơi đây rất hợp với nàng ta, hơn nữa sức khỏe không phải không tốt sao, vậy ở đây tĩnh dưỡng là được." Lâu Thất nói.

Mộc Lan liền biến sắc: "Đừng, đừng bỏ ta lại đây một mình, xin các người cho ta đi với."

"Ngươi là gì của bọn ta?" Lâu Thất cười lạnh. "Muốn đi thì tự đi."

Nói rồi, nàng kéo Trầm Sát đi, Nguyệt Vệ cũng theo sau.

Bọn họ lập tức biến mất không còn tung tích, Mộc Lan lao ra cửa thấy vậy, liền tức giận cắn răng: "Lâu Thất, con tiện nhân này."

Ở một mãi nhà cách đó không xa, Trầm Sát lạnh người, ngón tay động đậy, đúng là thật muốn một đao giết chết nàng ta, đáng chết, quả nhiên là đang giả bộ, quả nhiên là đang giả bộ, vừa quay đầu lại dám chửi Lâu Thất.

Lâu Thất ngăn tay hắn lại, thấp giọng nói: "Tạm thời đừng động đến nàng ta."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.