Vì thế dưới ánh lửa còn có cả đao quang kiếm ảnh, không chết vì lửa thì chết dưới tay đồng loại.
Khói bay ngút trời, mùi máu tanh nồng nặc, Vân Phong Sơn Trang vốn dĩ có phong cảnh nên thơ, yên bình không tranh giành với đời chỉ trong một đêm đã trở thành địa ngủ trần gian.
Trầm Sát đương nhiên cũng không khách sáo với ai, ai cản đường hắn hắn không dừng lại mà xông thẳng qua, người ở trước mặt sẽ bị nội lực thâm hậu của hắn hất văng đi, không gì có thể cản nổi.
Mọi người nhanh chóng thấy được sự dũng mãnh của hắn, bắt đầu có người đi theo sau lưng hắn, như vậy cũng giống như có thần binh mở đường, được lợi mà không chiếm thì đúng là kẻ ngốc.
Nhưng mười mấy người đi theo sau lưng hắn cũng nhanh chóng phát hiện ra, đôi nam nữ này căn bản không đi về hướng bến thuyền. Có người kêu lên: "Cao thủ trước mặt ơi, đi sai đường rồi! Bên này mới là bờ sông."
Trả lời hắn chỉ là im lặng, và mấy tàn ảnh lao vút đi.
Ở đây đã có rất ít người theo kịp hắn, những người theo kịp võ công đương nhiên lợi hại. Phía trước không có người, không có vật cản, tốc độ của Trầm Sát càng nhanh hơn.
"Kẻ nào mà ngông vậy! Không buồn để ý tới người khác luôn!"
"Thôi mặc kệ hắn đi, chúng ta mau tới bên bờ sông!"
"Đi thôi, đợi lát nữa sẽ không biết còn xảy ra chuyện gì. Tên khốn Vân Hướng Dương dám ám toán chúng ta, gài bẫy để chúng ta nhảy vào."
"Không sai, nếu như ông đây bắt được hắn nhất định sẽ băm vằm hắn thành trăm mảnh."
Có năm sáu người chửi bới đi về phía bờ sống, những người còn lại đưa mắt nhìn nhau sau đso hai người trong số đó cắn răng chạy theo hướng của Trầm Sát.
"Đi, chúng ta cũng đi theo! Hai người đó không phải kẻ ngộc, họ không tới bờ sông chắc chắn là có nguyên nhân! Nói không chừng đi theo họ mới có thể sống sót rời khỏi đây!"
Một nam nhân tướng mạo nho nhã nói.
"Vạn công tử nói rất có lý, ta cũng theo!" Một nữ tử xinh đẹp cũng đứng ra.
"Đi thôi!"
Những người này đều từ bỏ bờ sông, đuổi theo hướng của Trầm Sát.
họ không ngờ rằng quyết định này đã cứu mạng cho mình.
Kim Lão cõng Khổng Tu tới nơi thì đã thấy Nguyệt và cô gái nằm trên mặt đất. Khổng Tu liếc nhìn cô ta cũng vô cùng kinh ngạc, mặc dù trên đường ông cũng đã nghe Kim Lão nói tình hình đại khái.
"Kim Lão, chủ tử nhà chúng ta và Lâu Thất đâu?" Nguyệt nhìn ra sau lưng họ, không thấy bóng dáng Trầm Sát và Lâu Thất đâu, lập tức hơi nhíu mày.
"Thất nha đầu không biết cần làm gì đó, nói lát nữa sẽ tới."
"Vị này là... Khổng Tu tiền bối?"
"Không sai, là sư điệt của ta Khổng Tu."
"Haha, không ngờ vẫn còn mấy con cá lọt lưới chạy tới đây, nói chuyện đi, các người có muốn tiếp tục nói chuyện nữa không?"
Một giọng nói âm u quái dị đột ngột vang lên, ngay lập tức một luồng chỉ phong của Kim Lão phóng nhanh về phía một gốc cây. Chỉ phong đánh trúng một cành cây to, cành cây lập tức gãy đôi rơi xuống đất, rơi xuống theo còn có một người, vóc dáng thấp bé, mặc một bộ y bào màu xanh lục, ống tay áo rất rộng, bên ngoài còn mặc một chiếc áo choàng rất rộng, nhìn có phần quái đản, giống như trẻ con mặc đồ người lớn vậy.
Nhưng nhìn thấy gã ta, sắc mặt Kim Lão lập tức trở nên nghiêm trọng.
"Lão Trùng Quái, sao ngươi lại ở đây?"
"Ta còn tưởng là ai, thì ra là lão già Kim."
Nguyệt chỉ cảm thấy thoắt một cái, Lão Trùng Quái đã xuất hiện ở trước mặt, hắn kinh hoàng, Kim Lão vung tay gạt hắn ra xa mấy bước, Khổng Tu cũng đồng thời kẹp hai ngón tay, một con trùng nhỏ màu đen đang cọ quậy trong kẽ tay ông ta, trên đầu còn có một cái gai nhọn hoắt.
"Lão Trùng Quái, ngươi vẫn như xưa, thích chơi mấy thấy ghê tởm này." Kim Lão trầm giọng nói.
"Ngươi cõng ai vậy? Nhanh tay gớm, chỗ ta còn có mấy thứ chỉ thích ăn mắt và ngón tay như vậy."
"Mấy năm không so tài, ta thấy chúng ta có thể so đọ thử." Kim Lão rung cánh tay, Khổng Tu bị hất văng ra, bay về phía Nguyệt.
Nguyệt vệ vội vàng giơ tay chặn, ngăn cản thế đi của ông ta.
Bên kia, Kim Lão đã giao chiến với Lão Trùng Quái.
"Ta không sao cả." Khổng Tu được Nguyệt đỡ đứng dậy, mặc dù hai chân không hề có sức lực nhưng ông vẫn rất kinh ngạc, vì ông vốn đã chuẩn bị tâm lý, sau khi ra hai chân này nếu như chưa tàn phế thì chí ít cũng phải điều trị ba tới năm năm, không ngờ mới chỉ một lúc đã có thể đứng dậy. Ông cũng biết chắc chắn là hiệu lực của mấy viên thuốc mà Lâu Thất cho.
"Vãn bối đi giúp Kim Lão."
"Không, đừng đi." Khổng Tu kéo hắn lại: "Ngươi không phải đối thủ của Lão Trùng Quái, công phu của hắn rất cao, nhưng bản lĩnh dùng độc trùng mới khiến người khác không thể đề phòng, đáng sợ nhất là những con trùng của hắn, nếu ta đoán không nhậm, trong áo choàng của hắn chắc chắn có đầy trùng."
Nguyệt nghe xong vô cùng kinh hãi.
"Vậy Kim Lão..."
"Sư thúc biết hắn, chắc sẽ cẩn thận." Nói là vậy nhưng Khổng Tu vẫn có chút lo lắng, nói vậy có phải là Kim Lão không dám chắc sẽ thắng được Lão Trùng Quái?
"Ngươi đi mang cô gái kia lại đây."
Mặc dù Mộc Lan được đặt ở khá xa, nhưng vẫn sợ bị họ làm liên lụy.
Nguyệt vừa bay qua thì thấy một con giáp trùng màu đen đang bò trên ngực Mộc Lan, mục tiêu chính là bò lên mặt ả.
Nguyệt kinh hãi, hắn vẫn không quên gương mặt này có liên hệ với gương mặt của Lâu Thất, hắn có thể tưởng tượng ra được nếu mình không bảo vệ được gương mặt này, Lâu Thất sẽ tức giận ra sao. Hắn đã từng nhìn bộ dạng giận dữ của Lâu Thất.
Hắn ta lập tức xông lên đang định dùng chỉ phong để đánh bay giáp trùng màu đen kia đi, giọng nói vội vàng của Lâu Thất lập tức truyền tới: "Đừng ra tay."
Nguyệt vội thu nội công lại, quay đầu lại nhìn thì thấy Trầm Sát và Lâu Thất đang sánh bước lại gần, hắn liền cảm thấy nhẹ lòng.
Lâu Thất bước tới, thu lại hết khí tức trên người, chậm rãi tiến về hướng Mộc Lan, nàng cúi người, từ từ thò tay ra, một ngón tay đưa tới trước mặt giáp trùng, con giáp trùng đó liền bò theo ngón tay lên bàn tay nàng.
Lúc này, dưới ánh mắt dõi theo của Nguyệt và Trầm Sát, trong tay nàng đột nhiên xuất hiện một ngọn lửa, lập tức thiêu đốt giáp trùng thành tro bụi.
Rốt cuộc nàng ta làm thế nào vậy? Nguyệt kinh ngạc. Lâu Thất không muốn giải thích cái này, chỉ nói với hắn: "Con trùng vừa rồi ngươi nhìn qua thì giống như giáp trùng, vỏ ngoài rất cứng nhưng trên thực tế thứ đó rất mềm, hơn nữa trong người là bột đột, chưởng phong của ngươi sẽ khiến người nó nổ tung, những bột độc đó sẽ rơi lên da, lập tức ăn mòn da thịt."
Vì thế chỉ cần nàng tới chậm một bước, gương mặt Mộc Lan sẽ bị hủy hoại.
Nguyệt cũng vã mồ hôi lạnh, sau đó lập tức xách Mộc Lan lên, trong lòng vô cùng bội phục Lâu Thất, rồi cuộc nàng đã làm gì khiến Mộc Lan ngủ li bì thế này? Hắn có xách thế nào đi nữa cũng không tỉnh lại. Vừa ngọn lửa bùng cháy trong tay kia làm thế nào để làm được? Quả nhiên Lâu Thất vô cùng thâm sâu khó đoán.
"Tên bí đao lùn kia là ai?" Lâu Thất chỉ về phía người đang giao chiến với Kim Lão, nói rất lớn tiếng.
"Nha đầu chết tiết ngươi nói ai là bí đao lùn?"
"Da màu xanh, lùn béo, không phải bí lùn thì là gì?" Lâu Thất phụt một tiếng.
Lão Trùng Quái vốn dĩ đang kẹp một con trùng trong tay định lén đánh về phía Kim Lão liền thét lên một tiếng, người chuyển hướng nhào về phía Lâu Thất.
"Ta sẽ giết ngươi trước."
Trầm Sát ánh mắt chùng xuống, đẩy nhẹ Lâu Thất ra và đứng lên đón đánh hắn ta.
"Muốn giết người của bổn Đế Quân, ngông cuồng."
Hai chưởng đánh vào nhau, con trùng màu tím ở giữa kẽ tay của Lão Trùng Quái liền bay về phía ngực Trầm Sát.
"Tiểu tử, nguy hiểm, mau né ra." Kim Lão kêu lên kinh hãi.
Thì ra Lão Trùng Quái cũng rất tinh mắt, nhìn thấy ngay công phu của Trầm Sát cao thâm khó đoán, vì thế khi ra tay đã sử dụng trùng lợi hại nhất có thể giúp hắn bỏ chạy tháo mạng trong giây phút nguy nan, Kim Lão nhận ra con trùng này của hắn, trùng này rất độc, chỉ cần chạm vào máu độc sẽ toàn thân tê dại."
Cao thủ giao đấu, chỉ cần chậm một giây thôi sẽ mất mạng liền, huống hồ cơ thể bất ngờ tê dại?
Trầm Sát hừ một tiếng lạnh lùng, chưởng phong không thu lại, đợi con trùng kia bay tới, hắn bất ngờ túm lấy nó, dưới ánh mắt kinh hãi của Kim Lão và Khổng Tu, hắn thản nhiên nắm chặt nắm tay lại. Bép một tiếng, chất dịch màu tím bắn ra, con trùng kia nát bét.
Lão Trùng Quái ngẩn người ngây dại, hắn ta vốn chắc chắn chiêu này sẽ thành công, sau hắn đã chuẩn bị lập tức không ngừng tiếp cận, một chưởng đánh chết Trầm Sát cơ thể đang tê dại không có sức phản kháng, nào ngờ hắn xông thì xông lên rồi nhưng một chưởng thì đánh thẳng vào bàn tay đầy dịch độc màu tím của Trầm Sát.
Không thể né tránh.
Lão Trùng Quái kinh hãi mặt xanh mét.
Hắn ta nuôi những con trùng này nhưng không có nghĩa là hắn ta không sợ dịch độc của chúng, ngược lại chính vì biết nó vô cùng độc nên bình thường hắn ta rất thận trọng. Nào ngờ Trầm Sát lại biến thái như vậy, không hề sợ độc, bóp chết cả một con.
Độc dịch đó dính lên tay Lão Độc Trùng, cả người hắn ta liền tê dại, động tác cứng ngắc, lúc này, một nắm đấu mang theo sát khí đánh thẳng lên ngực hắn ta, đánh bay cả người hắn ra xa, rơi vào trong đống hoa cỏ.
Lâu Thất cười rạng rỡ vỗ tay: "Chủ tử thật lợi hại!" Sau đó lại lấy một chiếc khăn tay chỗ của Nguyệt đưa cho hắn: "Chủ tử lau tay."
Trầm Sát giơ tay ra, không cầm chiếc khăn tay kia.
Lâu Thất lập tức hiểu ra, suýt chút nữa trợn ngược mắt, nhưng vẫn kéo tay hắn giúp hắn lau khô cẩn thận.
"Đúng là không thể ngờ được." Kim Lão lắc đầu: "Xem ra ta già rồi." Già rồi không bằng những người trẻ tuổi này.
"Đi thôi, chúng ta mau rời khỏi đây." Lâu Thất lấy Ma Ly Đảm ra, mở nắp lắc đều.
Hồ Ly Đảm xuất hiện, bách trùng tránh xa.
Cũng không cần biết Lão Quái Trùng còn sống hay đã chết, dù sao chưởng ban nãy Trầm Sát đánh thẳng vào ngực hắn, cho dù không chết cũng mất đi nửa tính mạng, còn sống sót sẽ trở thành tàn phế.
"Các vị, các vị đợi đã."
Mấy người đi theo họ cũng đã chạy tới, càng đuổi theo họ càng kinh hãi, đây là nhân vật ở đâu vậy, khinh công đã đạt mức xuất thần nhập hóa, khiến họ phải liều mạng đuổi theo suốt chặng đường.
"Đó, đó là Đế Quân Phá Vực." Người phụ nữ xinh đẹp kinh ngạc kêu lên.