Ấn Dao Phong nghe thế mới giật mình chú ý quan sát kỹ hơn Mộc Lan. Lúc đó mới thấy có gì đó không đúng.
Mặc dù nhìn khá giống thế nhưng nhìn kỹ thấy khuôn mặt của Mộc Lan khá cương cứng, giống như là khuôn mặt tượng sáp, cảm giác rất giả. Nhìn kỹ lại càng thấy sợ hãi
“Cô gái này thật quái dị” Cô kinh hãi thét lên
Lâu Thất nói: “Quái dị, từ này dùng rất đúng” Đã một thời gian dài cô không tới thăm cô gái này, bây giờ mới nhận ra khuôn mặt cô ta trông khá quái dị, làn da giống như là tượng sáp vậy.
Nhìn cô gái này, trong lòng cô thấy khó chịu. Không biết là ai khiến cô ta trở lên như vậy, nếu đã kết thù thì cô sẽ không bỏ qua
“Dao Phong, lại đây xem, có nhìn ra không?” Vừa nói, cô bước sang một bên, hai tay khoanh trước ngực, dựa lưng vào tường, đôi mắt có vẻ như đang suy nghĩ.
Với Lâu Thất, Ấn Dao Phong ngày càng cảm thấy sùng bái. Theo cô ta càng lâu càng phát hiện ra bản lĩnh và sức hút của cô ta. Lâu Thất thì không bao giờ coi thường thân thế của cô, luôn sẵn sàng đem cô theo cùng, dạy cô các loại bản lĩnh khác nhau khiến cô rất cảm động
Cô ngồi xuống cạnh giường, quan sát kỹ Mộc Lan.
Một lát sau cô kinh hãi kêu lên: “Đế Phi mau tới đây”
Lâu Thất bước tới, thấy Ấn Dao Phong kéo tay áo của Mộc Lan lên, nhìn vào ngực của Mộc Lan nói: “Cơ thể của cô ta”
Mộc Lan nhìn bề ngoài giống Lâu Thất, tuổi tác cũng tương đồng. Thế nhưng bây giờ nhìn làn da vùng ngực của cô ấy có màu sáp vàng giống như người già, trên da còn nhiều vết đồi mồi, khô ráp không còn sức sống.
“Nhưng phần cơ thể lộ ra thì da ở đó vẫn còn căng, thế nhưng phần da dưới lớp áo thì đều thế này” Ấn Dao Phong vén cổ tay áo của cô ấy lên. Quả nhiên những phần da bên ngoài căng mọng như thiếu nữ, mặc dù giống như tượng sáp, trông không thật. thế nhưng phần da ở cánh tay thì đầy vết đồi mồi.
Chân của cô ta cũng như vậy
Nhìn thế rõ ràng trông khá là quái dị
Lâu Thất chau mày, lấy ra một lọ thuốc từ trong người, đưa cho Ấn Dao Phong nhỏ vào trong miệng cô ta.
Thuốc có mùi khá mạnh nhưng không khó chịu. Nhỏ vài giọt vào một lúc thì thấy Mộc Lan bắt đầu thở mạnh hơn, sắc mặt hông hào hơn. Một lát sau cô ta dần dần mở mắt.
Thời gian này Mộc Lan luôn ngủ triền miên, thi thoảng cũng tỉnh lại thế nhưng không cử động, cũng chẳng nói nắng, chỉ có người khác định kỳ mang thuốc và cháo cho cô ta ăn. Ăn xong lại lăn ra ngủ li bì, vì thế chẳng mấy khi mở mắt. Lúc đó dù đã tỉnh thế nhưng nhận thức còn mơ hồ. Nhìn thấy người đứng trước mặt mình một lát mới kêu lên: “Lâu, Lâu Thất”
“Xem ra vẫn chưa quên ta”
“Ngươi lại định làm gì?”Mộc Lan nói đầy vẻ đề phòng.
“Dao Phong, dìu Mộc Lan cô nương xem cơ thể của cô ấy” Lâu Thất không quan tâm.
Cô nhớ lại lúc mới gặp cô ta không có bộ dạng như thế này. Nói thế, sự biến đổi của làn da của cô ấy có lẽ là điểm mấu chốt để giải phóng sự ràng buộc giữa hai người. Vì thế cô muốn quan sát phản ứng của Mộc Lan
“Đúng” Ấn Dao Phong bước tới kéo tay cáo của cô ta lên, lộ ra cánh tay khô héo, bên cạnh bàn tay da căng mọng.
Mộc Lan hít một hơi dài rồi sau đó sợ hãi ngồi xuống: “Không”
Lâu Thất quan sát biểu cảm của cô ấy, mặc dù có sự kinh hãi thế nhưng cũng không hoàn toàn giật mình. Có thể cô ta đã nhận ra sự biến đổi của bản thân, chỉ là không nghĩ nó xảy ra nhanh như thế.
Vậy thì tại sao chuyện này lại xảy ra trước dự liệu của cô ta.
Cô ta nhìn Lâu Thất mà không hề thay đổi sắc mặt. Ấn Dao Phong cũng khá lanh lợi, đứng bên cạnh cô nói: “Mộc Lan cô nương phải không? Nhìn tay và mặt cô sáng mịn thế kia, thế nhưng phần da trên cơ thể lại khô ráp, nhăn nheo. Sau này thành thân chẳng phải sẽ khiến phu quân sợ phát khiếp hay sao”
Mộc Lan cũng thấy lo lắng.
Lâu Thất đã có tính toán, cũng có phần kinh ngạc. Không ngờ Mộc Lan cũng đã có ý trung nhân, thậm chí còn từng tính tới chuyện thành gia lập thất.
Dù sao thì khuôn mặt của cô ấy càng lâu ngày sẽ càng cứng đờ hơn như tượng sáp. Tối mà ngủ cùng người thế này, nửa đêm thức dậy sẽ chẳng phải sợ chết khiếp hay sao.
Nghĩ tới đây, Lâu Thất hững hờ nói: “Mộc Lan, một ngày nữa ta sẽ tới Lâu gia”
Dường như không ngờ tới giọng điệu bình thản này của Lâu Thất, Mộc Lan sững người ra trong giây lát rồi nói: “Hãy mang ta đi cùng”
Cô ta hiểu rằng Lâu Thất sẽ không giết mình, thậm sẽ còn bảo vệ cô. Thế nhưng cô không biết rằng liệu cô ấy có đem mình đi cùng không.
Lâu Thất nhìn thấy sự vội vàng trong ánh mắt ấy, trong lòng đã có tính toán, “Hả, đem cô đi rất nguy hiểm. Theo lý mà nói, ta không nên mang cô đi cùng, như thế cô sẽ an toàn hơn”
Mộc Lan lo lắng: “Thế nhưng...”
“Thế nhưng cái gì?”
Mộc Lan cũng không biết tìm lý do gì để Lâu Thất đem cô theo, chỉ đành biết cắn môi.
Nhìn bộ dạng của cô ta, trong đầu Lâu Thất đột nhiên thoảng qua một suy nghĩ. Cô tìm ra một cách.
Sau một tuần hương, Trần Thập nhìn Lâu Thất nói: “Cô nương để thuộc hạ cầu thân với cô gái đó sao?”
Lâu Thất sau khi ra khỏi khu nhà lao kéo hắn vào một góc vườn, nói cho hắn biết kế hoạch của mình khiến hắn súyt ngã nhào.
“Diễn kịch thôi, chỉ là diễn kịch thôi mà ” Lâu Thất dỗ dành hắn
Trần Thập sắc mặt khó coi, nhăn nhó nói: “Thế nhưng, thuộc hạ không biết nói những lời đó”
“Nếu ngươi không nói thì sao cô ta tin”
“Cô nương, cho dù nói thì chưa chắc cô ta sẽ tin”
Trần Thập ra sức thuyết phục, Lâu Thất khoát tay: “Trần tiểu soái, rốt cuộc là có làm hay không làm”
Trần Thập nhìn thấy thế thì đành phải gật đầu một cách đầy miễn cưỡng.
“Được, bây giờ tôi sẽ đi”
Lâu Thất vỗ tay hắn, cười hi hi nhìn Trần Thập đi vào khu nhà lao.
Cho tới khi bóng người hắn khuất hẳn, cô mới quay người trở về cung điện. Kết quả là vừa xoay người liền xà vào lòng một người đàn ông.
Mùi hương quen thuộc khiến cô không tìm cách tránh đi, ôm ngay lấy bụng hắn. Cô ngẩng đầu lên cười hỏi: “Không bận sao?”
Hai ngày này dù cùng chung một tẩm điện, thế nhưng hai người đều bận việc của mình. Cô ngủ muộn, hắn ngủ còn muộn hơn, thường xuyên quay về khi cô ấy vừa ngủ. Lúc cô tỉnh dậy thì hắn đã rời đi từ khi nào. Vì thế quả thực họ chẳng có thời gian thân mật dành cho nhau
Trầm Sát cúi đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp trong vòng tay mình, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn. Thế nhưng nghĩ tới những lời khi nãy nghe thấy, hắn cảm thấy không được thoải mái cho lắm.
Hắn ôm chặt cô rồi đẩy vào sát tường, cúi đầu hôn lên môi cô. Mãi một lúc sau mới rời ra, rồi nói: “Trần Thập yêu cô đã từ lâu đêm đêm suy tư mà mất ngủ, ngày ngày chờ mong, đau đớn tới phát cuồng, tương tư tới dứt ruột”
Phù!
Cô không ngờ hắn nghe được hết những lời khi nãy, còn không sót một chữ nào. Cô trong vòng tay hắn, ngón tay vẽ lên một vòng tròn trên ngực hắn, vô cùng điệu đà: “Đó chỉ là diễn kịch cho Mộc Lan xem mà thôi.”
“Diễn kịch bởi vì Mộc cô nương giống cô nương nhà ra quá nên Trần Thập cảm thấy vô cùng yêu mến, nên đã xin ý chỉ của Đế Quân, xin gả Mộc cô nương cho Trần Thập này. Chỉ cần Mộc cô nương theo ta, cả đời này ta sẽ đối tốt với cô..”
Trí nhớ đâu cần phải tốt thế, nhớ rõ như thế làm gì cơ chứ
“Diễn kịch, quả thật là diễn kịch, đó chỉ là những lời diễn kịch mà thôi.” Lâu Thất quay sang nũng nịu với hắn
Trầm Sát đưa tay sờ lên ngực cô ta, “Nói mấy câu đó với Đế Quân ta xem nào”
Giọng của hắn đầy sức hút, khiến Lâu Thất cảm thấy ngại ngùng. Đáng chết thậy nếu không phải vì chưa giải cổ độc thì không đợi hắn vồ lấy cô mà cô sẽ chủ động đè lên người hắn ngay.
Thế nhưng những lời hắn nói phải mất một lúc cô mới hiểu, lúc đó chỉ biết cười thầm rồi nói: “Đế Quân, Lâu Thất của chàng yêu chàng đã từ lâu đêm đêm suy tư mà mất ngủ, ngày ngày chờ mong, đau đớn tới phát cuồng, tương tư tới dứt ruột ”
Trầm Sát bế thốc cô lên, “Được, đợi bổn Đế Quân giải cổ độc xong ta sẽ ngày đêm sủng ái nàng, có thích không?”
Lâu Thất không nói lên lời, trong lòng phù một tiếng, cứ làm như thế cô cầu khẩn hắn không bằng
Lại nói với giọng ngang tàng như thế nữa chứ.
Mộc Lan nhìn Trần Thập với vẻ mặt đầy tức giận, giọng nói vừa giận dữ, vừa căm hận: “Ngài thị vệ đại nhân coi Mộc Lan này là cái gì? Chỉ vì ta giống cô nương của ngài mà ngài cầu thân với ta hay sao?”
Trần Thập lạnh lùng: “Nói là cầu thân cũng là nể tình cô rồi, không vì khuôn mặt của cô thì cô sẽ xuống địa ngục lâu rồi. ”
Hắn nói những điều này quả thật hơi khó khăn. Sao cô nương nhà hắn không giao cho Lâu Tín nhiệm vụ này cơ chứ.
Ở bên ngoài, Ấn Dao Phong cảm thấy cay cay sống mũi. Rõ ràng biết đây chỉ là diễn kịch, sao cô lại cảm thấy không vui cơ chứ.
Sau đó cô lại nhớ tới Thu Khánh Tiên. Sau khi quay lại, Thu Khánh Tiên giúp việc tại Nhị Trùng điện, bên cạnh Tiểu Trù. Thế nhưng Trần Thập có thích cô ấy hay không
Đang suy nghĩ linh tinh, cô đột nhiên nghe thấy Mộc Lan hét lên: “Ta đâu có mong muốn có khuôn mặt này. Mộc Lan ta vốn đường đường là Lâu gia đại...”