“Cô nương!” Lâu Tín vội vàng nói: “U U bị thương rồi!”
Mặc dù hiện tại Đế Quân cũng xảy ra chuyện, nhưng lúc nãy Đế Quân vẫn còn đang nói chuyện, chưa bị hôn mê bất tỉnh, còn U U thì... quá dọa người đi. Chính vì thế mà hắn vội vàng ôm lấy nó, đứng ở đây để chờ.
Lâu Tín vạch chỗ phần lông ở cổ của nó, Lâu Thất cúi đầu xuống ngó, lúc này mới phát hiện trên cổ của U U có một vòng vết thương màu đỏ, thoạt nhìn thì thấy chắc là vết thương do bị siết cổ.
Nàng chợt nhớ tới cảnh tượng lần trước ở trong lòng Vấn Thiên Sơn, Nạp Lan Họa Tâm đã sử dụng roi để siết U U. Thời gian đó nàng không suy nghĩ nhiều, bây giờ nàng mới nhớ ra, chuyện đó rõ ràng có điều gì đó không đúng, Nạp Lan Họa Tâm làm sao có thể bắt được U U chứ? Với sự ngoan độc của nàng ta, nếu đã bắt được U U rồi thì tại sao lại còn chờ bọn họ đến mà không lập tức giết chết U U?
“Sao Đế Quân lại thổ huyết vậy?”
“Lúc nãy U U nhảy đến trên người của Đế Quân, chẳng bao lâu thì Đế Quân đột nhiên nôn ra máu.” Lâu Tín nói, giọng có chút yếu ớt, cứ như U U quả thật có điều gì khả nghi vậy.
Tuy trong lòng Lâu Thất cũng lo cho Trầm Sát, nhưng lại muốn kiểm tra cẩn thận U U một chút, đang hơi do dự, liền nghe thấy bên trong khẽ truyền ra tiếng của Trầm Sát: “Nàng xem con tiểu hồ ly kia trước, bổn Đế Quân không sao.”
Nghe giọng hắn bình tĩnh, trong lòng Lâu Thất nhẹ nhõm hẳn. Nàng để Lâu Tín ôm U U tiến đến phòng khách, đặt U U ở trên bàn. Bình thường con vật nhỏ này rất nghịch ngợm, nhưng hiện giờ lại nằm im ở trước mắt không hề nhúc nhích, khiến trong lòng Lâu Thất vô cùng tức giận.
Nàng đã suy đoán vài khả năng, nhưng khi quan sát cẩn thận vết thương của U U thì lập tức chấn động.
“Đế Phi, cổ độc của A Mộc phát tác, thần y đã bị ngất.”
Nguyệt vội vàng chạy đến bẩm báo.
Trong lòng Lâu Thất khẽ giật mình, cái suy đoán vừa nãy ở trong đầu kia giờ lại rõ ràng hơn một chút: “Mộc Lan?”
Đúng lúc này, Hoa Vu Tồn cũng vội chạy đến, nghe thấy nàng hỏi câu đó, liền lập tức nói tiếp: “Mộc Lan chết rồi.” Khi nói câu này, hắn nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt tái mét.
Vỗn dĩ Lâu Thất giao Mộc Lan cho hắn là vì tín nhiệm hắn, nhưng bây giờ, Đế Quân vừa đi thì Mộc Lan liền chết, lại còn chết ngay trước mặt của hắn, điều này rõ ràng chẳng phải là tát vào mặt hắn sao? Hơn nữa lúc nãy Mộc Lan đột nhiên ngã xuống thất khiếu chảy máu mà chết, trong lòng hắn nghĩ liệu mối ràng buộc giữa nàng ta và Đế Phi có phải là đã bị cắt đứt rồi không, nếu như thuốc của nàng vẫn chưa hoàn toàn được giải, thì lúc này Đế Phi cũng xảy ra chuyện sao?
Suy nghĩ này, suýt chút nữa thì dọa hắn bay mất cả ba hồn bảy vía, nên hắn đã vội vàng chạy tới, trông thấy Lâu Thất đang bình tĩnh đứng đó thì trong lòng mới thở phào một hơi.
Lâu Thất nghiêm túc: “Lập tức đem người đưa về dược điện đi, các ngươi, cả U U nữa, đám người A Mộc và Mộc Lan cũng đã có người tiếp xúc, tất cả đều dẫn đi. Trong thời gian này, bất kỳ ai cũng không được đụng chạm người khác nữa. Lập tức làm đi.”
Suy nghĩ một lát nàng còn nói thêm: “Nguyệt, ngươi đi kiểm tra cho Đại Bạch, đừng để bất kỳ người nào tới gần...”
Bây giờ Đại Bạch có địa bàn của mình rồi, ở phía sau núi có một mảnh rừng, lúc có thời gian rảnh rỗi Lâu Thất liền đi đến đó chăm Đại Bạch, bình thường chính bản thân nó cũng có thể ra ngoài kiếm ăn.
Nghe thấy mệnh lệnh này của nàng, sắc mặt của Nguyệt đại biến: “Đế Phi?”
Lâu Thất nhìn ra nỗi lo lắng của hắn, cũng biết rằng Nguyệt cực kỳ thông minh, cho dù nàng không có nói rõ, nhưng đột nhiên nhiều chuyện như thế xảy ra, chính hắn cũng có thể đoán được ít nhiều: “Đi đi, sau khi kiểm tra cho Đại Bạch thì ngươi cũng đi đến Dược Điện đi, ta lập tức đi xem thần y và A Mộc.”
Nguyệt khẽ gật đầu, cùng Hoa Vu Tồn đi ra khỏi cửa, đi tới cạnh cửa đột nhiên dừng lại, xoay đầu nói: “Đế Phi, người phải bảo trọng.”
Lâu Thất vẫy vẫy tay, để Lâu Tín ôm lấy U U: “Ngươi cũng đi đi.”
Lâu Tín vội vàng ôm U U rời đi, lúc này Lâu Thất mới tiến vào tẩm cung, lúc bước nhanh về phía giường lớn, vô thức kêu lên một câu: “Thiên Ảnh, cõng Đế Quân...”
Lời vừa nói ra khỏi miệng, nàng lại giật mình trước.
Thiên Nhất đang chờ ở một bên cổ họng hơi nghẹn lại, âm thầm thở hắt ra, khẽ nói: “Đế Phi, phải cõng Đế Quân sao?”
“Đúng vậy.”
Trong lòng Lâu Thất cũng rất áp lực, Thiên Nhất và Thiên Ảnh là huynh đệ, chắc hẳn hắn còn đau lòng hơn nàng nhiều.
“Có chuyện gì sao?” Trầm Sát dựa đầu vào giường, chắc là đã thay trang phục, mái tóc đen như mực thả xuống khuôn mặt, có thể là bởi vì lúc nãy nôn ra máu nên giờ sắc mặt có phần tái nhợt, nhưng trông vậy mà lại càng tuyệt sắc xuất chúng.
“Ừ.” Lâu Thất cũng không nhiều lời, đưa ba ngón tay ra để lên mạch của hắn, im lặng vài giây.
Bỗng nhiên một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt mặt nàng, hắn khẽ than một tiếng, hắng giọng nói một câu: “Thất Thất của ta cực khổ rồi.”
Lâu Thất giật mình kinh sợ ngước mắt lên nhìn hắn, bắt gặp ánh mắt ấm áp khó thấy của hắn.
“Đi thôi, cùng đi đến Dược Điện.”
Những lời nàng nói ở bên ngoài hắn đều nghe thấy cả.
Thiên Nhất muốn cõng hắn, nhưng hắn lại lắc đầu, khôi phục lại vẻ lạnh lùng tàn khốc vốn có: “Bổn Đế Quân tự mình đi.” Hắn không yếu đến mức độ đó.
Lâu Thất đã bắt mạch cho hắn, việc bước đi là không thành vấn đề, vì vậy nàng liền gật đầu, đưa tay cho hắn.
Đến Dược Điện, trong sảnh mà bình thường thần y khám chữa cho quan viên trong cung đã vô số người, hơn nữa bầu không khí còn có chút căng thẳng, đầy áp lực.
Nguyệt chạy tới sau một bước: “Đế Quân, người không sao chứ?”
Tứ vệ bọn họ vốn dĩ vẫn gọi Trầm Sát là chủ tử, nhưng sau khi lập quốc đã thống nhất đổi thành Đế Quân.
“Không sao.” Sau khi nhìn thấy nhiều người như thế, vẻ mặt của Trầm Sát cũng trầm xuống. Hơn nữa tất cả những người ở đây đều là những thị vệ thân thiết của hắn và Lâu Thất: “Đi mời ba người Trọng Vương đến đây đi.”
Lâu Thất nghe hắn vừa nói như thế mới phát hiện quả thật mình đã bỏ quên một nhà ba người Hiên Viên.
Nàng đỡ Trầm Sát ngồi vào ghế chủ vị: “Chàng cứ ngồi trước đã, trong lòng ta đã có chút sắp xếp, để xem thế nào rồi ta sẽ nói cho chàng sau”
“Nàng đi đi, bổn Đế Quân trông cậy vào nàng.”
Lời nói này tuy rằng rất bình thản, nhưng trong lòng Lâu Thất vẫn không nén nổi sự ngọt ngào.
Người đầu tiên nàng muốn xem thử chính là A Mộc.
A Mộc ngồi dựa người vào chiếc ghế, Hỏa đứng bên cạnh, thấy nàng đến, hắn khẽ nói: “Đế Phi, nếu như A Mộc có vấn đề thì chỉ sợ là bị người ta lợi dụng.”
Nàng nhìn thấy những lo lắng hắn giấu diếm trong mắt, nếu như không phải lúc này tâm trạng nàng không được tốt thì có lẽ nàng đã bông đùa vài câu rồi.
Nhưng lúc này nàng chẳng qua chỉ là ừ một tiếng, khom lưng dùng hai ngón tay vạch mắt của A Mộc ra. Ở tròng mắt trắng của nàng ta, có một viền màu đỏ nhanh chóng bị ẩn đi. Hỏa ở bên cạnh cũng thấy rõ, nhất thời ngạc nhiên hỏi: “Đây là cái gì?”
“Cổ trùng.” Trong lòng Lâu Thất đã hiểu rõ, đứng thẳng dậy nói với Hỏa: “Tìm dây thừng trói nàng ta lại, trói thật chặt.”
“Đế Phi!”
“Hỏa vệ, ta không cần phải giải thích với ngươi.” Lâu Thất còn muốn đi thăm Mộc Lan, cho nên cũng không kiên trì gì nữa, nói xong liền quay lưng đi, trước khi đi thăm Mộc Lan thì nàng đi thăm thần y.
Trầm Sát im lặng một hồi, nói với Hỏa: "Khi cổ trùng phát tác sẽ vô cùng đau khổ, một cô nương sẽ không thể chịu đựng được đâu, nếu ngươi không trói nàng lại, sợ là nàng sẽ đau đến không muốn sống nữa."
Hắn lời nói này rất bình thản, nhưng rơi vào tai mọi người thì lại cực kỳ chua xót. Câu nói này là lời tuyên bố rút ra từ kinh nghiệm sao? Từ trước tới nay chưa từng từng nghe Đế Quân đề cập qua bất kỳ chuyện gì liên quan tới việc cổ trùng phát tác sẽ đau đớn như thế nào, thậm chí, hắn từ trước đến nay đều lạnh lùng tàn khốc không hề có chút biểu tình nào, từ trước đến nay bọn họ sẽ cho rằng điều đó cũng không phải đặc biệt đau khổ, nhưng bây giờ nghe hắn nói một câu nói như thế, bọn họ mới biết được, có lẽ loại đau đớn này so với sự tưởng tượng của bọn họ phải thống khổ hơn gấp trăm lần.
Hỏa nghe thấy câu nói này, lập tức sai dược đồng đi lấy một sợi dây thừng to mang đến, tự mình động thủ trói chặt A Mộc lại.
"Đế Quân, xảy ra chuyện gì vậy?" Hiên Viên Ý và Trầm Hương được mời qua, nhìn thấy nhiều người ở nơi đây như thế, hai người liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt cũng trở nên vô cùng nghiêm túc.
"Ngồi đi, chờ đợi." Trầm Sát nói xong, im lặng nhìn Lâu Thất, nàng đang ở cách hắn không xa kiểm tra cho thần y.
Sức khỏe thần y vẫn rất tốt, mặc dù nói thầy thuốc không chữa được cho mình, nhưng bình thường hắn vẫn tự điều dưỡng thân thể, làm cho thân thể đạt được trạng thái tốt nhất, hơn nữa thời gian này Lâu Thất cho hắn không ít thứ tốt, có một số có thể chia cho chính mình sử dụng.
Nhưng lần này hắn đột nhiên lại ngã xuống, hơn nữa Tiểu Trù còn tận mắt nhìn thấy hắn ngã xuống.
"Đế Phi, ta không động tới thần y." Tiểu Trù đứng ở bên cạnh, thần sắc cũng có chút khẩn trương.
"Ừ, ta biết. Tiểu Trù, ngươi và Nhị Linh, Khánh Tiên, theo Dao Phong đi giúp dược đồng chuẩn bị nồi thuốc tiên dược, chờ một chút ta sẽ kê đơn thuốc."
Những người tiếp xúc đều ở nơi này, nàng cũng không muốn để cho thị nữ khác tiến đến.
Mấy người đáp một tiếng rồi lui qua một bên.
Lâu Thất khẽ cúi đầu, mím chặt đôi môi đỏ mọng, trong lòng nàng lúc này vô cùng tức giận. Bởi vì thần y tự nhiên trúng độc, mà lại là một loại kịch độc, không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng rất nguy hiểm, phải có người chăm sóc, không thể lơ là, nếu không thì hắn sẽ chết.
Mục đích của đối phương rất rõ ràng, chính là muốn liên lụy đến nàng.
Nàng không thể dẫn thần y tới Lâu gia, hơn nữa nếu như nàng đi, ở đây chưa chắc có người có thể chăm sóc tốt cho thần y, trừ khi nàng không cần đến tính mạng của thần y nữa.
Nhưng nếu muốn gom đủ mười loại dược liệu, chế tạo giải dược, cũng cần thần y hỗ trợ, hoặc nói cách khác, trong phương diện giải độc này, nàng chỉ là tay sai, thần y giỏi hơn nàng... Bất kể như thế nào, nàng không thể để cho hắn mất đi tính mạng được.
Lâu Thất đứng thẳng, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh. Không biết là ai, nhưng đối phương chắc chắn sẽ nghĩ nàng không thể giải được loại độc này. Nàng đi tới trước mặt Trầm Sát, ngồi xổm xuống ở bên cạnh hắn, hai tay đặt lên trên đầu gối hắn: "Để cứu thần y cần rất nhiều máu, Trầm Sát, sau đó ta sẽ choáng váng mê man ba ngày, nhưng hành trình của chúng ta không thể hoãn lại."
Đối phương không muốn để cho bọn họ xuất phát, đây là điều bọn họ đã dự đoán được, nhưng bọn họ nhất định phải đi.
Trầm Sát im lặng nhìn nàng.
"Có ảnh hưởng như thế nào đến cơ thể của nàng?" Trầm Sát cũng không nhiều lời, chẳng qua chỉ là hỏi một câu như thế.
Lâu Thất chớp chớp mắt, "Không có vấn đề, thể chất của ta... Có lẽ chàng không biết, thỉnh thoảng thay máu cũng tốt." Dược tính cũng sẽ không xói mòn, hơn nữa, máu của nàng không chỉ cứu thần y, A Mộc mà ngay cả U U cũng đều có thể sử dụng được.
"Thất Thất ngoan." Hắn cầm tay của nàng, trong mắt để lộ ra sự đau lòng.
"Nhưng, ba ngày tiếp theo ta không biết còn có thể xảy chuyện gì nữa, tất cả, đều phải giao cho chàng." Nàng rất lo lắng, chỉ e còn có chuyện gì đó xảy ra.
Trầm Sát nhìn nàng, đột nhiên khóe miệng nhếch lên: "Thất Thất, nàng có nhớ hay không, cứ mỗi lần bắt đầu làm chuyện gì đó thì nàng đều rất lười biếng…"