Đế Vương Sủng Ái

Chương 515



Một ngày một đêm, trời quang mây tạnh, lên đường bình an.

Nhưng mà trên đường đi không ai dám lơ là cả, hơn nữa cũng không dám làm ầm ĩ, bởi vì Lâu Thất vẫn chưa tỉnh, vẫn đang ngủ rất say.

Chiếc xe ngựa này được chế tạo rất đặc biệt, không chỉ xa hoa mà còn rất vững chãi, bên trong được rải thảm rất dày, nhưng Trầm Sát lại ôm nàng suốt dọc đường, thỉnh thoảng lại dùng bông thấm nước lên môi nàng.

Lần này, sắc mặt của nàng rất tái nhợt, càng tái nhợt lại càng lộ ra vẻ tinh tế. Hắn ôm lấy nàng, luôn cảm thấy da nàng rất đẹp. Khi mớm nước cho nàng, hắn thực sự quá đỗi vui mừng, tiện thể lại hôn lên môi nàng một lần nữa. Mà đôi môi đỏ thắm trên làn da trắng ngần như tuyết càng hiện ra vẻ tuyệt sắc hơn người, khiến hắn ngắm mãi không chán.

Có lẽ là kiếp trước hắn làm nhiều việc thiện cho nên kiếp này mới có thể có được một người như nàng.

Tuy Lâu Thất vẫn hôn mê bất tỉnh nhưng tốc độ của họ cực nhanh, bởi vì thời gian không có nhiều, phải nhanh chóng lên đường, từ đây tới Lâu gia rất xa.

Lần này họ không dẫn theo Đại Bạch, U U vẫn nằm trong ổ ở một góc, thỉnh thoảng nhìn Lâu Thất, nhưng không dám lại gần, bởi vì Trầm Sát cuồng thê tử, căn bản không cho nó lại gần.

Tốc độ rất nhanh, chỉ một ngày một đêm bọn họ đã rời khỏi Hoàng Đô, tiến vào biên giới lãnh thổ mới mở rộng.

Đây là một biên thành bị Thần Quỷ quân đánh chiếm, tất nhiên hiện tại đã thuộc về Đại Thịnh, quan viên Đại Thịnh cũng đã được phái tới. Nhưng mà bởi vì trước đây biên thành này là khu vực lân cận với Hoang Nguyên của Phá Vực, cho nên cũng chỉ là một thành nhỏ mà thôi. Hoàn cảnh cũng không hẳn rất tốt, bách tính trong thành vẫn chưa hoàn toàn quy phục Đại Thịnh. Cho nên khi đội ngũ của họ vào thành, bách tính dọc đường đều nhao nhác tránh né, căn bản là không có một ai trong thành hiếu kỳ dừng lại vây xem cả.

Bọn họ phải tranh thủ thời gian, hiện tại lương thực mang theo còn rất nhiều, không định dừng lại đây lâu, chỉ nghỉ ngơi nửa canh giờ mà thôi.

Đội ngũ này chưa đến ba trăm người, Thần Quỷ quân cũng chuẩn bị trở về đại lục Long Ngâm, nhưng lại lùi hai ngày mới xuất phát. Dù sao nếu như mấy vạn đại quân cùng đi theo bảo vệ thì sẽ quá lộ liễu, hơn nữa đại quân không thích hợp để vượt thành, bởi vì làm như vậy sẽ quẫy nhiễu các thành trì khác.

Hành quân gấp, chưa chắc đã chậm hơn bọn họ bao nhiêu.

Đội ngũ ba trăm người, gần hai mươi chiếc xe cùng mấy trăm con ngựa, quy mô của đội ngũ này cũng không nhỏ. Tất nhiên biên thành này không thể có một tửu lâu nào có thể chứa được nhiều nhân mã như thế. Cho nên bọn họ chia thành năm nhóm, ở năm tửu lâu, gọi thức ăn nóng và rượu trắng, chuẩn bị sau khi ăn cơm thì sẽ nghỉ ngơi rồi tiếp tục lên đường.

Trầm Sát bế Lâu Thất lên lầu hai.

"Đế Quân, thuộc hạ đi căn dặn đầu bếp hầm cháo trắng cho Hoàng hậu nương nương trước." Ấn Dao Phong nói.

"Ừ, mang bồn tắm nước nóng tới đây." Câu sau là Trầm Sát nói với Nhị Linh. Lần này bọn họ mang rất ít thị nữ, vốn dĩ Trầm Sát chỉ muốn dẫn theo Ấn Dao Phong và Thu Khánh Tiên, bởi vì bọn họ biết võ công, đời sống sinh hoạt của Lâu Thất cũng giúp đỡ được ít nhiều. Đặc biệt là Ấn Dao Phong, nàng ấy là do đích thân Lâu Thất dạy dỗ, có nàng ấy bên cạnh tất nhiên là tốt nhất. Nhưng mà Tiểu Trù và Nhị Linh lại sớm cầu xin đi theo Lâu Thất, hắn cũng cảm thấy có thêm hai người hầu hạ Lâu Thất cũng là chuyện tốt, cho nên tổng cộng là bốn người.

Nhị Linh lĩnh mệnh bước đi, Tiểu Trù lấy một bộ y phục của Lâu Thất ra: "Đế Quân, ta lau người cho Hoàng hậu nương nương, Đế Quân cũng có thể nghỉ ngơi một lát."

Bởi vì Lâu Thất cũng không có quan niệm đẳng cấp quá lớn, cho nên mấy người bên cạnh nàng cũng xưng hô khá là tự nhiên, lúc có người khác thì sẽ tự xưng là nô tỳ, như Ấn Dao Phong vẫn thuộc về Linh đội, cũng sẽ tự xưng là thuộc hạ, nhưng phần lớn thời gian đều sẽ trực tiếp xưng là "ta".

Trầm Sát cũng không quan tâm tới điểm này, có thể là bị ảnh hưởng từ Lâu Thất.

"Bỏ y phục xuống, các ngươi đều đi ăn cơm đi." Trầm Sát đặt Lâu Thất lên giường, nhẹ nhàng vuốt lên mặt nàng.

Tiểu Trù ngơ ngác: "Đế Quân, tuy là ở trong xe ngựa suốt nhưng vẫn phải lau người cho hoàng hậu nương nương, như thế hoàng hậu nương nương sẽ dễ chịu hơn một chút."

"Bổn Đế Quân sẽ tự lau cho nàng." Trầm Sát liếc nhìn nàng ta một cái, ánh mắt đó giống như đang nói, ngươi là kẻ ngốc phải không?

Hắn cũng chỉ là không hy vọng thân thể của Lâu Thất bị người khác nhìn thấy, đụng vào, cho dù là nữ nhân cũng không được. Ừ, lúc này hắn cũng cảm thấy Lâu Thất có những quan niệm rất đúng đắn, ví như, không cần có người khác hầu hạ tắm rửa, những thứ này đều là nàng tự mình làm.

Mặt Tiểu Trù đen lại, nhưng hai má lại lập tức nóng lên.

Đế Quân thật sự là quá tốt với Đế Hậu nương nương rồi, thân là vua của một nước, lại đích thân chăm sóc, lau người cho nữ nhân. Nhìn thấy ánh mắt xem thường kia của Đế Quân, nàng ta lập tức hành lễ rồi lui ra ngoài cửa.

"Long Ngôn!"

"Tiểu Trù cô cô gọi ta có việc gì?" Long Ngôn không biết xông ra từ góc nào, tiến tới trước mặt nàng, hơi thở có chút gấp gáp.

Lúc nãy Tiểu Trù đang thất thần trước cảnh tượng Trầm Sát lau người cho Lâu Thất, bị dáng vẻ đột nhiên xông tới của hắn dọa tới hết cả hồn, sau đó nhịn không được mà vỗ vào vai hắn một cái: "Tiểu tử chết tiệt này, bước đi mà không có tiếng động nào."

Long Ngôn có vẻ oan ức: "Tiểu Trù cô cô, làm ám vệ mà bước đi có tiếng động thì không đúng lắm."

"Đừng nhiều lời, nghe ta dặn đây, lát nữa canh giữ ở cửa không được cho bất cứ ai bước vào." Tiểu Trù chỉ sợ Hỏa vệ và đám người Trọng Vương tới, gặp phải cảnh tượng không nên thấy.

Long Ngôn gật đầu biểu thị đã hiểu.

Hỏa ăn cơm rất nhanh, chuẩn bị tới tìm Trầm Sát. Tuy độc tố trên người hắn đã được giải nhưng vết thương trước đây của hắn đã thối rữa quá mức nghiêm trọng rồi, hơn nữa bởi vì không phải là vết thương bình thường, không thể dùng thuốc trị thương, bằng không vết thương tuy có thể khép lại nhưng rất có khả năng sẽ để lại vết sẹo nghiêm trọng, cứ như thế sẽ bị hủy dung. Cho nên trước khi Lâu Thất bị hôn mê có đặc biệt nhắc nhở hắn, trước tiên không cần lo lắng về vết thương, đợi nàng tỉnh rồi nói sau.

Hỏa kỳ thực luôn cảm thấy bản thân bị hủy dung đã là hiện thực không dễ thay đổi, hắn cũng không quá tin Lâu Thất có thể chữa khỏi cho hắn, nhưng mà nàng nói không động thì hắn sẽ không động vào.

Bởi vì như thế, lúc hắn ăn cơm, bình thường đều là tự tránh xa, hoặc là lấy khăn quàng cổ che lại, tránh ảnh hưởng tới việc ăn uống của người khác. Vết thương hiện tại của hắn quá đáng sợ, quá xấu xí, máu thịt đều lòi ra, ở giữa còn có một đường rạch màu đỏ tươi, nhìn rất đáng sợ.

"Hỏa vệ đại nhân, có một tiêu cục đưa đồ cho chúng ta, nói ngài là người nhận." Một tên thị vệ vội vã lên lầu báo cáo. Bọn họ đều ăn cơm dưới đại sảnh lầu dưới. Lúc mấy người kia mang chiếc rương tới, suýt chút thì bị bọn họ bắt lại. Lên đường vội vã, như vậy thì làm gì có ai giao đồ cho họ chứ.

"Đưa gì vậy?"

"Một cái rương lớn, nói là phải nhanh chóng mở ra, bằng không sẽ bị hỏng."

Hỏa nhíu mày, đi theo xuống lầu, quả nhiên nhìn thấy có một chiếc rương lớn.

"Hỏa vệ đại nhân, thuộc hạ bảo hai người mang lên giúp ngài."

"Không cần." Hỏa xua tay bảo họ cứ đi ăn cơm tiếp, hắn nhìn chiếc rương lớn kia, đột nhiên khẽ thở dài một cái, khom lưng mở rương ra.

"Hỏa, Hỏa đại ca."

Trong rương, hai tay A Mộc ôm lấy đầu gối, ngẩng đầu cẩn thận gọi hắn, dáng vẻ đó vừa đáng thương vừa khiến người ta dở khóc dở cười.

Vừa rồi lúc chưa mở rương ra Hỏa đã nghe tiếng hít thở rồi, rất nhỏ, là nữ nhân, hắn đoán ngay là nàng, ngoài nàng ra còn có nữ nhân nào có thể làm ra được chuyện thế này chứ.

"A Mộc, muội làm như vậy là không cần danh tiếng nữa ư?" Tự đóng gói rồi tặng cho hắn, lỡ như sau này bị người khác biết được thì nàng sẽ bị chỉ chỉ trỏ trỏ.

"Ai bảo huynh không dẫn ta đi." A Mộc nói tới đây, vẻ mặt tỏ ra tủi thân.

Vân nhịn không được mà thở dài một hơi: "Không phải thân thể của muội vẫn chưa khỏe hoàn toàn sao? Trên đường đi sẽ rất khổ cực, bảo ngươi ở lại Cửu Tiêu Điện là vì muốn tốt cho ngươi."

Hắn nói rồi bước đi, gọi tiểu nhị lấy hai món ăn và một bát cơm, bưng tới chiếc bàn bên cạnh: "Ăn cơm trước đi, ăn xong rồi ta bảo người đưa muội về."

"Ta không về." A Mộc cao giọng, đứng trước mặt hắn, ngước mặt lên nhìn hắn, đôi mắt hơi rưng rưng: "Huynh không dẫn ta đi, là bởi vì huynh lại hối hận rồi chứ gì? Huynh không dám đối diện với ta đúng không?"

Hỏa nhíu mày: "Không được nói bậy."

"Ta đâu có nói bậy, trước đây khi Đế Hậu nương nương giải độc cho ta, huynh đều đã nhìn thấy hết, sờ hết, lúc đó huynh còn khẳng định sẽ chịu trách nhiệm với ta, nhưng mà bây giờ ta khỏe rồi, vết thương của huynh vẫn chưa lành, huynh lại hối hận rồi, hối hận không nên giúp ta, để bây giờ ta dính chặt lấy huynh không buông đúng không? Huynh đối với ta đều là trách nhiệm, thực ra trong lòng vốn không muốn lấy ta đúng không?"

Đã nhìn thấy, đã sờ thấy toàn thân sao? Hỏa vệ đại nhân, ngài không chịu trách nhiệm sao?

Có điều, A Mộc này không phải là nam nhân sao?

Các thị vệ trong đại sảnh ai nấy đều cắm đầu ăn cơm thật nhanh, vờ như mình không nhìn thấy cũng không nghe thấy gì, đều coi như mình không tồn tại.

Bầu không khí nhất thời trở nên rất kỳ lạ.

Mặt Hỏa cứng đờ, một tay bưng chiếc khay, một tay kéo A Mộc lên lầu.

Đóng cửa lại, hắn để thức ăn lên bàn, quay lại nhìn A Mộc: "A Mộc, Hỏa đại ca không phải là không muốn chịu trách nhiệm với muội, nhưng mà ngươi thấy đấy, ta đã hai mươi mấy tuổi rồi, mà muội vẫn còn trẻ, ở bên cạnh ta sẽ thiệt thòi cho muội. Còn nữa, vết sẹo này của ta..."

Hắn vẫn chưa nói xong, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của A Mộc đã nhào vào trong lòng hắn, đôi môi ấm áp bỗng hôn lên cổ hắn, dán lên vết thương kia.

Hỏa nhất thời ngây cả người.

Mà lúc này trong phòng cách đó mấy gian phòng, Trầm Sát đang cởi chiếc áo cuối cùng của Lâu Thất, ánh mắt tối sầm, vẻ u ám thoáng qua, tiếp đó cười gượng một cái, vắt chiếc khăn trong nước ấm, cẩn thận lau mặt, lau người cho Lâu Thất. Không biết vì sao hắn luôn cảm thấy lần này sau khi Lâu Thất mất máu, mùi hương đặc biệt trên người thuộc về nàng càng rõ ràng hơn, thoang thoảng, quấn lấy lòng hắn, khiến cả trái tim hắn mềm nhũn vì nàng.

"Thất Thất ngoan." Hắn lau bả vai của Lâu Thất, chỉ cảm thấy làn da kia trắng ngần, trơn mịn khiến cổ họng hắn có chút khô nóng: "Nàng nói ba ngày không tỉnh, lẽ nào thật sự phải ba ngày sao? Bổn Đế Quân chỉ hứa với nàng chịu đựng đến tối mai, nếu như tối mai nàng vẫn không tỉnh, bổn Đế Quân sẽ.."

Sẽ, sẽ làm sao chứ?

Hắn không nói tiếp, đôi mắt nóng rực dừng lại trên người nàng, hơi thở trở nên nặng nề hơn. Chết tiệt, tại sao vẫn không giải được độc cổ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.