"Ngươi đang cười nhạo?" Quái nhân lập tức nhìn Lâu Thất, ánh mắt lóe lên sát ý.
Lâu Thất vừa rồi không hề bộc lộ bất cứ thái độ đặc biệt nào, chỉ có thể nói người này vô cùng mẫn cảm, tâm trạng của nàng có một chút thay đổi cũng bị cô ta nắm bắt ngay.
Đúng vậy, "cô ta".
Đây là một nữ nhân, vì đặc điểm giới tính của cô ta thể hiện rất rõ ràng, mặc dù toàn thân đều quấn rong bèo, nhưng bờ vai thon tròn, cánh tay đôi chân thon dài, bàn chân nhỏ nhắn lộ ra bên ngoài có thể chắc chắn cô ta là nữ nhân.
Nói cô ta quái, không chỉ vì cô tay lấy rong bèo làm y phục, còn là vị da mặt cô ta mọc đầy lông, màu trắng, từ trán tới má, tới cằm, nhân trung, bị lông trắng bao phủ hoàn toàn, chỉ để lộ ra mắt, mũi và miệng.
Tới tóc của cô ta cũng đều là màu trắng, vì thế không nhận ra được dung mạo và tuổi tác của cô ta.
Thực ra Lâu Thất biết đây rất có thể là hiện tượng lại giống, được gọi là người nhiều lông, trước đây trên tin tức cũng thi thoảng có những bài viết liên quan tới hiện tượng này. Nhưng lông của người nhiều lông thuộc hiện tượng lại giống này cơ bản là màu đen, hơn nữa cũng không tới mức khoa trương như cô ta, toàn thân đều có, cô gái trước mặt này chỉ có mặt tới cổ là mọc đầy lông, cánh tay và chân lộ ra ngoài thì rất mịn màng, hoàn toàn không có lông trắng.
Điều này đúng là quái dị.
Sức lực của cô gái lông trắng này rất lớn, nhìn không giống như tu luyện nội lực mà là sức lực bẩm sinh, vừa rồi sức mạnh kéo nàng và Hách Liên Quyết chính là cô ta.
Sau khi kéo họ xuống xong, cô ta liền lôi họ vào một cái hố nham thạch tường thẳng đứng, sau đó đẩy tảng đá khổng lồ ở bên cạnh lấp lại, bịt chặt phía trước. Tảng đá đó chí ít cũng phải hơn năm trăm cân, cao chừng một mét sáu, dù sao sau khi bịt xong cũng tới vai cô ta, cô ta chỉ lộ một cái đầu có thể nhìn ra ngoài.
Với thể trạng của nàng hiện tại thì không có cách nào đẩy tảng đá kia ra được, Hách Liên Quyết dường như cũng có khó khăn, vì ngực họ dính chặt lên tảng đá này, lưng thì gần như dính chặt lên tường, căn bản không thể dùng lực.
Hai người bây giờ giống như tiêu bản bị ghì lên tường, mặc cho cô gái lông trắng quan sát.
"Ngươi nói đi, có phải ngươi đang cười nhạo không?"
Cô gái lông trắng chỉ vào Lâu Thất, khẩu âm có chút phức tạp, nhưng cơ bản thuộc về Đông Thanh, tốc độ cũng hơi chậm.
"Ta cười nhạo gì chứ?"
Lâu Thất có cảm giác, cô gái lông trắng này rất tận hưởng việc nói chuyện với họ, vì mỗi câu cô ta nói ra đều hy vọng họ có thể trả lời.
Có lẽ ở trong cốc này quá lâu, không có người giao lưu, vì thế vừa bắt được người liền nhốt lại để nói chuyện cùng cô ta.
Nhưng chắc vì biết Trầm Sát tới rồi nên tâm trạng của nàng cũng dễ chịu hơn nhiều, dường như có cảm giác chẳng có gì phải sợ.
"Nếu động phủ của ta bị nhấn chìm, các ngươi cũng sẽ bị nhấn chìm." Cô gái lông trắng nói.
Lâu Thất quan sát động phủ này, nơi được gọi là động phủ này thật không phù hợp với tên gọi. Chỉ có thể được gọi là một cái hang nham thạch dưới lòng đất, vì ở dưới lòng suối nên rất ẩm ướt, bề mặt đều là đá vụn ngấm nước, ngược lại chỗ họ đứng có tốt hơn một chút, nhưng khi nàng quay đầu lại thì phát hiện trên tượng đá ngang tầm mắt nàng ở cách đó không xa có bảy tám con động vật thân mềm đen sì, giống như đỉa, nàng lập tức sởn da gà.
Trầm Sát mau tới đây, nếu như thứ kia bò lên người nàng, nàng nhất định sẽ phải dóc xương người mới được.
Lúc này đế hậu mới tấn phong của Đại Thắng quốc tạm thời quên đi nàng đã ăn Ma Ly Đảm, cổ trùng đều không sợ, loài đỉa nước này sao có thể bò lên người nàng được?
"Nơi này không ngập được?" Hách Liên Quyết khẽ nói, ánh mắt hắn về phía dây mây mọc trên vách ở bên tay phải cô gái lông trắng.
Cô gái lông trắng hừ một tiếng: "Tiểu tử thối, đừng tưởng rằng người tuấn tú mà ta sẽ cho ngươi xem bảo bối ở bên trong, ngươi nói xem có phải ngươi tới đây vì bảo bối của ta không?"
"Không hứng thú." Hách Liên Quyết dứt khoát ném ra ba chữ, sau đó lại nhìn về phía đường nước chảy, ánh mắt lấp lánh ánh sáng tu tối: "Có điều, bây giờ người sắp sửa nhấn chìm động phủ của ngươi chắc tới vì bảo bối của ngươi đấy, hơn nữa hắn muốn dẫn theo cô nương này đi."
Cô gái lông trắng lập tức chạy tới: "Cái gì? Hắn chán sống rồi sao, ta sẽ giết hắn."
Lâu Thất nheo mắt nhìn hắn: "Này, Hách Liên Quyết, có phải ngươi không muốn đi không?" Lúc này còn cản trở Trầm Sát? Sao trước đây không phát hiện ra hắn là người nham hiểm như vậy?
Hách Liên Quyết khẽ nói: "Bổn vương không cần Trầm Sát cứu."
Chỉ cần Trầm Sát chết hoặc trọng thương hắn sẽ có cách để thoát ra.
Lâu Thất nghẹn lời, chả buồn để ý tới hắn, nhưng cũng không nhịn được đưa mắt nhìn ra cửa động, vừa rồi có bóng người rơi xuống nàng lập tức kêu lên: "Cẩn thận, sức mạnh của đối phương rất đáng sợ!"
Vừa dứt lời, bên cạnh có một ngọn tay chỉ tới, điểm huyệt câm của nàng.
Lâu Thất phẫn nộ nhìn Hách Liên Quyết, hắn khẽ cười: "Tiểu công chúa trong lòng có bổn vương, nếu không sao có thể cùng bổn vương rơi xuống đây? Việc vương triều Trầm Thị gặp phải không phải rắc rối mà nàng có thể tưởng tượng được đâu, nàng đi theo hắn sẽ rất nguy hiểm, không bằng hãy đi theo bổn vương."
Theo cái đầu ngươi.
Lâu Thất bị hắn điểm huyết câm, không thể nói, chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn sau đó quay sang nhìn về phía người mới tới.
"Nam nhân?" Cô gái lông trắng nhìn thấy người đầu tiên rơi xuống liền phẫn nộ xông lên: "Ta cần nữ nhân, không cần nam nhân!" Nam nhân tướng mạo tuấn tú thế nào đi nữa cũng vô dụng, cô ta cần nữ nhân, cần nữ nhân xinh đẹp! Ở đây đã có một người rồi, nhưng vẫn không đủ.
Người đầu tiên rơi xuống là Trầm Sát, hắn cũng ngay lập tức nghe được tiếng của Lâu Thất, mặc dù lời nàng nói là nhắc nhở nhưng hắn có thể nghe ra nàng không sao cả, trong lòng hắn cũng thở phào.
Chỉ có điều không đợi hắn nghe theo giọng nói tìm được vị trí của nàng, một bóng người bất ngờ nhào về phía hắn, tốc độ cực nhanh, cánh tay của đối phương vung đánh xuống đầu hắn. Tốc độ nhanh bằng U U, sức mạnh mang theo cả tiếng gió vù vù khiến hắn cũng cảm thấy được sự nguy hiểm trên đỉnh đầu.
Trầm Sát rất cao, người thường sẽ không thể nào tấn công lên đỉnh đầu hắn như vậy được, vì thế Lâu Thất lập tức nhìn xuống phía chân cô gái lông trắng, vừa nhìn mới phát hiện ra, không biết từ khi nào có một con bạch hổ chui ra, cô gái lông trắng đang đứng trên người nó.
Vừa nãy nhanh là con bạch hổ?
Cô gái lông trắng đánh xuống đỉnh đầu Trầm Sát, đồng thời con bạch hổ cũng há cái mồm đỏ tươi ra ngoặm về phía eo của Trầm Sát.
Trời ơi, thật bỉ ổi, đây là cậy đông ức hiếp ít hả? Không, một người một thú ức hiếp một người! Lâu Thất mở tròn mắt, miệng há to nhưng không thể phát ra âm thanh. Hách Liên Quyết đứng bên cạnh chỉ thở dài.
"Cô gái lông trắng này xem ra chiếm thế thượng phong..."
Thượng phong... thượng cái đầu ngươi!
Trong thời khắc nguy hiểm đó, Trầm Sát vung Huyết Ẩm Kiếm, lưỡi kiếm khều xuống, chém nghiêng về phía hàm răng sắc nhọn lộ ra của hổ, đồng thời tay trái vung chưởng đánh về phía cô gái lông trắng, cũng không biết chân hắn dùng lực ra sao, thân hình cao lớn lùi sau né tránh vô cùng linh hoạt.
Soạt một tiếng, răng của bạch hổ bị Ẩm Huyết Kiếm chém phăng đi một chiếc răng nanh nhọn hoắt, cô gái lông trắng thì né được một chưởng của Trầm Sát.
Hách Liên Quyết khẽ thở dài: "Trầm Sát bị quái nữ như thế này đánh thụt lùi..." Trong lời nói còn tỏ ý mất mặt.
Ngươi còn bị quái nữ đó nhốt ở đây đấy.
Lâu Thất trợn ngược mắt.
Quái nữ dường như không ngờ có người có thể tránh được đòn tấn công đồng thời của cô ta và bạch hổ, sững người một lát, lúc này mới nhìn thấy dung mạo của Trầm Sát, liền ý một tiếng.
"Ý, tướng mạo của ngươi cũng không tồi, gã đàn ông kia cũng không tồi!" Cô ta chỉ về phía Hách Liên Quyết, "Đáng tiếc, ta vẫn cần nam nhân, thêm hai mỹ nhân nữa, thế nào?"
Trầm Sát vốn dĩ không có thời gian xem Lâu Thất ở đâu, nhìn theo tay cô ta chỉ hắn mới thấy Lâu Thất bị nhốt ở trong hố của Hách Liên Quyết. Nhìn thấy đôi mắt to tròn của nàng chớp chớp với mình, nhất thời không biết nên mềm lòng hay phẫn nộ.
Nhưng hắn ánh mắt lạnh lùng hung tợn của hắn vì nhìn thấy bóng dáng nàng đã trở nên ấm áp hơn, vốn dĩ vô cùng u tối, giờ đây cũng có chút ánh sáng nóng bỏng.
Hắn nói với nàng: "Đề phòng gã bên cạnh nàng, đợi bổ đế quân bế nàng ra."
Bế nàng ra...
Lâu Thất không thể lên tiếng, chỉ có thể tiếp tục chớp mắt, chớp và chớp.
Trầm Sát nhận ra nàng đã bị điểm huyệt câm, ánh mắt lướt qua mặt Hách Liên Quyết, Hách Liên Quyết vốn tưởng rằng ánh mắt hắn sẽ có hận và sát khí, nhưng không có, hoàn toàn không có.
Trầm Sát dường như xem thường. Vì hắn bị chặn ở đây.
Ánh mắt Hách Liên Quyết thoát qua ánh sáng u tối.
Lúc này những người khách cũng đã nhảy xuống.
Hỏa lập tức chặn trước mặt quái nữ kia: "Để quân, thứ này chúng thuộc hạ đối phó, người hãy đi cứu đế hậu."
Trầm Sát ừ một tiếng, vung tay áo đi về phía Lâu Thất.
"Không được dụng vào mỹ nhân của ta, đó là của ta, của ta." Cô gái lông trắng thấy vậy như thể phát điên lao về phía Trầm Sát.
"Hi, quái vật, bên này." Lâu Tìn lập tức xách kiếm đâm về phía lưng cô ta.
"Không được gọi ta là quái vật! Ta không phải quái vật, Bạch Hổ Nhi, cắn bọn chúng!" Cô gái lông trắng nhảy xuống khỏi lưng bạch hổ, còn mình thì xoay tay vung về phía kiếm của Lâu Tín, đồng thời lại nhào về phía Trầm Sát.
Bạch hổ cũng nhanh chóng lao về phía Hỏa và mọi người. Tốc độ của nó thực sự rất nhanh, cú húc này khiến vai Lâu Tín bị húc mạnh, gần như nước người tê dại, kiếm cũng không cầm chắc được, keng một tiếng rơi xuống đất. Đuôi bạch hổ đã cuộn về phía Trần Thập, vuốt trước cũng đồng thời đánh về phía Hỏa.
Một hổ đấu với ba người, Hiện Viên Trọng Châu vốn định đi giúp Trầm Sát, thấy vậy liền ra tay đối phó với bạch hổ.
Họ không nhìn thấy Thanh Y đang lén lút lẻ lại gần tảng đá, chuẩn bị nhân cơ hội cứu vương gia nhà mình.
"Mỹ nhân là của ta."
Một tiếng kêu chói dáy vang lên, Trầm Sát xoay tay vung kiếm, ánh sáng sắc lạnh lóe lên, cắt đứt một đám lông trắng trên mặt cô ta.
"Không được động vào mỹ nhân của ta."
Cô gái lông trắng tiếp tục nhào tới, Trầm Sát cực kỳ bực bội, quay người vung kiếm về phía cổ cô ta: "Đế hậu của bổn đế quân, đồ quái vật như ngươi sao có thể động vào."
"Đó là của ta, là mỹ nhân của ta, da mặt mỹ nhân của ta."