Đế Vương Sủng Ái

Chương 585



Không thèm để ý đến sự phẫn nộ của nhóm người Thu Khánh Tiên, Vân Nhược Hoa xuống xe khi xe ngựa dừng lại, cô ta ngẩng đầu ưỡn ngực bước lên xe của Trầm Sát, nhưng chỉ phát hiện trong xe chỉ có lại duy nhất một chỗ gần cửa.

Lâu Thất ngồi ở vị trí trong cùng, Trầm Sát ngồi trước mặt nàng, cho nàng lựa vào lưng mình, cũng chặn nàng kín kẽ, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc vắt lên vai hắn.

Bên cạnh có hai tỳ nữ bưng trà đưa điểm tâm cho nàng, còn Triệu Vân Phong ngồi bên còn lại, hắn ta đã thay một bộ y phục khác.

Trước đây Vân Nhược Hoa chưa chính thức gặp qua Triệu Vân Phong bao giờ, lúc nãy nhìn thấy thì hắn cũng đang trong tình trạng nhếch nhác, nhưng bây giờ nhìn thì lại khiến cô ta thấy hơi kinh ngạc.

Khuôn mặt tuấn mỹ, ánh mắt tà mị, khi đôi mắt ấy cử động lại toát lên một vẻ đẹp khiến người ta động lòng. Một nam nhân thế này, lại có thể khiến con tim cô ta run lên, hô hấp dồn dập.

"Sặc." Lâu Thất dựa vào lưng Trầm Sát, nàng bật cười, ngắt quãng mỹ nhân kế của Triệu Vân Phong.

"Ta nói này, thật may mắn khi người được cứu là ngươi chứ không phải Vân Phong."

Khóe môi Triệu Vân Phong co giật, xoay mắt nhìn, thì chạm vào ánh mắt mang theo sát ý của Trầm Sát, hắn thấy bực bội trong lòng. Tên nam nhân này keo kiệt vừa thôi, tuy cho hắn lên xe, nhưng lại chắn Lâu Thất lại, không muốn cho hắn đối diện với họ.

Đúng là ấu trĩ.

"Tên kia muốn tốt cho cô, sợ cô nhìn thấy hắn thành ra nông nổi như thế sẽ thấy hổ thẹn, vả lại hắn cũng cảm thấy mất hết mặt mũi nên chui rút ngược trở về rồi." Triệu Vân Phong nhún vai, "Ta thì chẳng sao, mất chút mặt mũi cũng chẳng có gì to tát."

Nhìn thấy dáng vẻ đúng là sao cũng được của hắn. Tuy Lâu Thất bị Trầm Sát chắn mất tầm nhìn, nhưng nghe ngữ khí của hắn, nàng đại khái cũng có thể tưởng tượng được lúc này Triệu Vân Phong đang có biểu cảm thế nào.

Nàng bật cười, không nói gì nữa.

Sự xuất hiện của Triệu Vân Phong, thật sự lại khiến nàng nhẹ nhõm hơn không ít. Nàng không muốn nhìn thấy một Vân Phong nho nhã như ngọc xuất hiện trước mặt nàng với dáng vẻ nhục nhã như vậy, và nàng tin Vân Phong cũng không muốn.

Khi nhìn thấy hắn bị nhốt dưới hố, lửa giận trong lòng nàng bỗng chốc phun trào, nếu không phải Hàn Tiểu Sức đã chết, chắc nàng sẽ cho cô ta nếm thêm chút khổ sở.

Khi ấy Vân Phong chỉ kêu lên một câu như thế rồi ngất đi, sau khi tỉnh lại liền biến thành Triệu Vân Phong.

Như vậy cũng tốt.

Thế nhưng phản ứng của Trầm Sát thật sự khiến nàng dở khóc dở cười. Trầm Sát biết không thể giết Triệu Vân Phong, ít ra nàng vẫn còn nhiều chuyện muốn hỏi hắn, nhưng lại để bụng hắn, nên mới nghĩ ra cách này, cho dùng ngồi cùng một chiếc xe ngựa, hắn cũng dùng cơ thể mình che nàng đi, không để cho nàng và Triệu Vân Phong nhìn trực diện nhau.

Nàng thật sự không biết hắn lại có thể ấu trĩ đến thế. Nhưng dựa vào chiếc lưng to rộng rắn chắc của hắn, trong lòng nàng lại cảm thấy mềm mại. Kiểu dục vọng mạnh mẽ như thế, sao mà nàng không có? Trong tình cảm, họ đều sở hữu những quan niệm không được bình thường, họ đều hy vọng trong mắt đối phương chỉ có mình họ, họ chẳng nhìn người khác dù chỉ một lần.

Nhưng Trầm Sát cảm thấy như thế chẳng có gì không tốt, thật ra Lâu Thất cũng không muốn thay đổi.

Nhưng Triệu Vân Phong dường như càng ngày càng tà khí, xem ra những việc hắn gặp phải trong khoảng thời gian này ít nhiều gì vẫn ảnh hưởng đến hắn, làm tính cách hắn thay đổi chút ít.

Nghe nói người có hai nhân cách rất dễ bị kích thích, rất có khả năng sẽ sinh thêm nhân cách thứ ba hoặc nhân cách thứ tư. Trước đây khi ở Thành Lạc Dương, nàng không cảm thấy "Triệu Vân" khi ấy tà khí bằng bây giờ.

Từ lúc Vân Nhược Hoa lên đây thì chẳng ai thèm để ý đến cô ta.

Vốn dĩ cô ta cho rằng Triệu Vân Phong sẽ có việc nhờ vả cô ta, cũng cho rằng Triệu Vân Phong và Lâu Thất từng có quan hệ gì đó, nhưng bây giờ xem ra không phải như vậy.

"Triệu thiếu gia, à đúng rồi, ngươi đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Triệu, bây giờ nên gọi ngươi là Triệu công tử nhỉ." Không ai để ý đến cô ta, thì cô ta phải kiếm chuyện nói rồi. Nhưng cô ra không biết cách ăn nói là mấy.

Cô ta vừa nói xong, Triệu Vân Phong liền liếc tới, mang theo sát ý nhàn nhát.

"Con gái tộc trưởng Bạch Vu Tộc? Hay ho lắm sao?"

Vân Nhược Hoa tưởng rằng hắn sẽ cầu xin mình, không ngờ hắn lại ăn nói xấc láo như thế, cô ta phẫn nộ, hừ một tiếng: "Chẳng lẽ ngươi giỏi lắm à? Ngươi có bản lĩnh thì sao vẫn bị Hàn Tiểu Sức bắt, nhốt trong hố như chó hả?"

Khí áp trong xe bỗng dưng tụt xuống.

Triệu Vân Phong nhào tới, bốp, tát vào mặt Vân Nhược Hoa một cái.

Tất cả mọi người đều trầm mặc.

Ngay cả Lâu Thất cũng không ngờ Triệu Vân Phong sẽ động thủ với Vân Nhược Hoa.

Mặt Vân Nhược Hoa nhanh chóng nổi lên một dấu tay đỏ bừng, Triệu Vân Phong không dùng nội lực, nhưng lực tay của nam nhân vốn đã mạnh, sao cô ta có thể chịu đựng được một cái tát như thế.

"Ngươi...ngươi dám đánh ta?" Vân Nhược Hoa ôm nửa bên mặt nóng rát, trừng mắt nhìn Triệu Vân Phong với vẻ không thể tin được.

"Nếu cô vẫn không tin, ta có thể tát thêm một cái, giúp cô ấn tượng sâu hơn." Triệu Vân Phong nói đầy lạnh lùng.

Lâu Thất cau mày, ló đầu ra khỏi vai Trầm Sát, nàng nhìn Triệu Vân Phong. Cỗ sát khi trên người hắn hiện tại, quả thật nàng chưa từng thấy nó xuất hiện trên mặt Vân Phong bao giờ.

Ánh mắt Trầm Sát thì lại khẽ lóe lên.

Nhìn đi, kiểu nam nhân này không bằng bổn Đế Quân đâu nhé!

"Triệu Vân Phong, ngươi có thể kêu Vân Phong ra đây không?" Lâu Thất vẫn không quen lắm khi nhìn thấy Triệu Vân Phong.

"Ôi, ta đau lòng quá, cô không muốn gặp ta?" Triệu Vân Phong liếc nhìn nàng, trong lòng hắn run lên, bởi vì sau khoảng thời gian dài chưa gặp nàng, bây giờ gặp lại, hắn phát hiện ra nàng càng phong tình quyến rũ hơn lúc trước, nếu trước đây nàng thanh diễm thoát tục, thì bây giờ là kiều diễm mỹ lệ.

Bởi vì Trầm Sát ư?

Nữ nhân được nam nhân nuôi dưỡng kỹ càng mới có phong thái phong tình như thế.

Trầm Sát nhìn hắn đầy lạnh lùng, khiến cả người Triệu Vân Phong run lên, lúc này hắn mới không nhìn Lâu Thất nữa. Không chỉ Lâu Thất có biến hóa lớn, mà ngay cả Trầm Sát cũng có sự biến hóa kinh người.

Xe ngựa lao nhanh về phía cổng thành.

Giọng nói của Hỏa phá tan bầu không khí trầm mặc trong xe.

"Đế Quân, không đập được cổng thành."

Triệu Vân Phong bừng tỉnh, hắn cảm thấy có mồ hôi lạnh túa ra nơi góc trán. Hắn rũ mắt, nhàn nhạt lên tiếng: "Không kịp rồi, họ đã đóng chết cổng thành rồi."

"Muốn thiêu chết chúng ta?" Lâu Thất tiếp lời.

"Thành Cẩm Dương, vốn là chỗ của Ma Điện, các người đến đây chẳng khác gì đưa dê vào miệng cọp." Triệu Vân Phong nhìn Lâu Thất, nói: "Thành Lạc Dương, vẫn còn nhớ chứ? Thật ra nơi đó cũng là chỗ của Ma Điện, nếu không các người nghĩ xem lúc trước vì sao Hàn Tiểu Sức lại trở về? May mà khi ấy cô giả trang thành Thất công tử, không dùng dung mạo thật của mình."

"Bàn tay của Ma Điện đã vươn dài đến thế cơ à?"

Phải nói là, đào móng sâu đến thế cơ à?

"Mưu đồ của chúng không hề nhỏ, chúng đã sớm sắp đặt tay trong và cứ điểm ở rất nhiều nơi, ta cũng mới biết cách đây không lâu, Thịnh Dược Hàng, Thịnh Vân Dược Hàng, đã bị Ma Điện xâm lăng từ lâu rồi."

Nói đến đây, trong đáy mắt Triệu Vân Phong lóe lên tia bi thương.

Ai cũng không biết rằng, phụ thân hắn đuổi hắn ra khỏi nhà Triệu, thật ra là vì muốn giữ mạng cho hắn, nội bộ nhà họ Triệu sớm đã mục nát, nếu hắn còn tiếp tục ở lại trong nhà, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện. Triệu Gia, đã không còn do phụ thân hắn quản lý nữa, hắn vẫn luôn không hề hay biết gì.

Vân Nhược Hoa hoảng sợ: "Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?"

Phải làm sao?

Tòa Thành Cẩm Dương này, chỉ có cổng đông và cổng tây, họ vào từ cổng đông, giờ đây chắc chắn phải đi ra từ cổng tây, nhưng cổng thành đã bị khóa chết từ bên ngoài, tường thành cực kỳ cao, họ vốn không thể thoát ra ngoài được.

Đột nhiên, có một rừng mưa tên từ ngoài thành bắn vào, đầu mũi tên mang theo tia lửa xẹt qua bầu trời, chiếu sáng của một vùng cảnh đêm vô tận.

Những mũi tên mang theo lửa đỏ, dấy lên những cột khói màu đen.

Những mũi tên kia rơi xuống mái nhà, rơi xuống đất, sau đỏ lửa đỏ bốc lên.

"Rất nhiều mái nhà và mặt đường đều được rưới dầu hỏa!" Có Thần Quỷ Binh kêu lên.

Gió thổi qua, lửa lan rất nhanh, khói cũng bốc lên mù mịt. Có vài mũi tên rơi xuống bên hông ngựa, đàn ngựa hí lên, may mà đây là ngựa thượng đẳng họ lựa ra từ trong vạn con ngựa, nên không đến nỗi hoảng sợ chạy loạn.

Nhưng chỉ mới trong chớp mắt lửa đã ngập trời như thế, nếu còn không thoát ra ngoài, họ có thể sẽ bị thiêu chết trong ngôi thành chết này mất.

Lâu Thất ngửi thấy mùi khói dày đặc phía bên ngoài, nàng cau mày, "Trong khói có độc."

Lửa thiêu không đáng sợ, chỉ sợ thủ đoạn của họ không chỉ có như thế. Tên lửa, khói độc, lát nữa sẽ có thêm gì đây?

Triệu Vân Phong nói: "Thế nên ta mới kêu Vân Nhược Hoa qua đây."

"Ta? Ta có cách gì chứ?" Vân Nhược Hoa chỉ vào bản thân mình, trừng mắt nhìn Triệu Vân Phong với vẻ phẫn nộ, đối với tên nam nhân này, cô ta vừa nhìn đã thấy kinh diễm, nhưng cái tát kia đã đánh tỉnh cô ta. Cô ta lại liếc sang nhìn Trầm Sát, người này lạnh lùng như thế, nhưng chắc sẽ không đánh nữ nhân đâu nhỉ?

Nhưng cô ta sẽ được chứng kiến vẻ hung tàn của Trầm Sát nhanh thôi, một cái tát làm sao có cửa so sánh với hắn chứ.

"Bạch Vu Tộc có một vu thuật, vạn kiến phá thành." Triệu Vân Phong nhìn cô ta.

Nghe xong câu này, Vân Nhược Hoa biến sắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.