Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 1: Sống hay là hết



Cơn mưa trút xuống như nghiêng trời lệch đất, bao trùm cả thành phố trong một tấm màn màu xám xịt, đè nén khiến con người ta không sao thở nổi.

Trên nền đất trống trải và tiêu điều có một chiếc xe đa dụng màu đen đang đỗ, cách mũi xe không xa có một người phụ nữ lạnh lùng nhưng quý phái đang cầm ô đứng ở đó, khí thế áp đảo, mà đối diện với bà ta là một cô gái còn rất trẻ.

Cô gái kia không che ô, chỉ đứng giữa màn mưa, ngửa đầu, cứng cỏi giữ tình thế giằng co với người phụ nữ ấy.

"Đỗ Hoàng Ngân, cô tự nghĩ cho kĩ, thứ nghiệt chủng này, sống hay chết đây?"

Giọng nói bà ta lạnh nhạt như vọng ra từ hầm băng, không hề có một chút ấm áp nào.

"Mẹ, đứa bé này cũng là huyết mạch của nhà họ Cao, mẹ không thể đối xử với nó như vậy được!!" Đỗ Hoàng Ngân vẫn cố gắng thuyết phục người phụ nữ trước mặt mình.

Hai tay cô che chở cho vùng bụng đã hơi nhô lên của mình, nhưng chưa từng cảm thấy có giờ khắc nào lạnh lẽo và bất lực như giây phút này.

"Xí!" Bà Cao, Ôn Thuần Như, phỉ nhổ một tiếng đầy khinh bỉ: "Một con điếm cũng xứng đáng sinh con cho nhà họ Cao ư?"

"Con không phải điếm!"

Đỗ Hoàng Ngân gào rát họng, mắt đỏ vằn tơ máu, cố chấp thét lên trong màn mưa.

"Mẹ cô là điếm, cô cũng chẳng tốt đẹp hơn được!!"

"Mẹ con không phải điếm! Mẹ con không phải!"

Ôn Thuần Như cười lạnh đầy khinh miệt: "Đỗ Hoàng Ngân, thứ nghiệt chủng này chỉ có một kết cục, ấy chính là - chết! Không chết ngay trong bụng cô thì cũng chết ở bệnh viện, tôi tuyệt đối không để cho nó nhìn thấy ánh mặt trời của thế giới này!"

Bước chân của Hoàng Ngân lảo đảo, cô vội vàng lùi về sau, hoảng sợ trừng mắt nhìn người phụ nữ tàn nhẫn trước mặt: "Bà là thứ ác quỷ!!"

Đúng vậy! Thứ ác quỷ ăn thịt người không nhả xương như bà ta, đến cả con trai mình cũng có thể đối phó được, có gì mà không làm nổi chứ?

"Nếu như cô không chịu bỏ nó đi, vậy thì cũng không sao! Tôi cứ để cô mang thai đủ mười tháng, cho cô với nó thương yêu nhau trong mười tháng, đợi đến ngày nó ra đời... Tôi cũng phải cho cô tận mắt nhìn xem nó tắt thở một cách từ từ, từ từ như thế nào..."

"Đừng mà, đừng mà..."

Hoàng Ngân không kiềm chế được bản thân mà lắc đầu hét ầm lên, hốc mắt đã được phủ một tầng hơi nước do quá hoảng sợ: "Sao bà có thể đối xử với nó như thế, nó là cháu bà, là cháu ruột của bà..."

"Bà già điên này!!"

Hoàng Ngân nghiến răng nghiến lợi, nhưng đột nhiên, trong tay cô có thêm một con dao phẫu thuật.

Ngay sau đó, không đợi tất cả mọi người kịp phản ứng, cô đã hung ác giơ tay lên, cắm thẳng con dao phẫu thuật sắc nhọn trong tay vào vùng bụng trái của mình...

"A——" Tiếng thét như xé ruột xé gan đó rạch ngang bầu trời xám xịt.

Máu tươi trào ra từ bụng cô, chảy thẳng xuống đất, khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.

"Đau quá..."

Đỗ Hoàng Ngân nằm giữa vũng máu, mặt mũi trắng bệch không còn một chút sức sống nào.

Nhìn cô chảy máu đầm đìa, Ôn Thuần Như cuối cùng đã nhếch môi tỏ ý vừa lòng.

"Đỗ Hoàng Ngân, nếu như không cút khỏi thành phố S, vậy thì thứ đàn bà ti tiện như cô cũng sẽ có kết cục giống với nghiệt chủng trong bụng cô thôi, tự thu xếp cho ổn thỏa đi!!"

Ôn Thuần Như đi rồi.

Trong cơn mưa xối xả, Đỗ Hoàng Ngân nằm trên nền đất, ý thức mơ hồ sờ được điện thoại trong túi áo mình.

"Cứu... cứu em, Vũ Đạt, cứu con em với..."

...

Bốn năm sau, tại công ty thiết kế nội thất Hòa Phát, thành phố A.

"Cuối cùng cũng có thể tan ca rồi."

Đỗ Hoàng Ngân đấm đấm lên bả vai mỏi nhừ của mình, bắt đầu thu dọn bàn làm việc, chuẩn bị để tan ca.

"Hoàng Ngân, nóng lòng đợi tan ca thế, đi thăm con trai à?" Đồng nghiệp Lý San hỏi cô.

"Đúng vậy!" Đỗ Hoàng Ngân cười tươi roi rói, gương mặt tràn ngập ánh sáng hạnh phúc không thể che giấu nổi: "Tôi đi trước nhé! Tạm biệt."

Cô vẫy vẫy tay chào một tiếng rồi vội vã tan làm, chạy thẳng tới bệnh viện.

"Xem ra đợt này bệnh tình của thằng bé Dương Dương ổn định hơn kha khá rồi đấy." Lý San nhìn theo bóng dáng Đỗ Hoàng Ngân, vui mừng cảm thán một câu.

"Làm sao cô biết?" Đồng nghiệp Lưu Mai cũng tò mò ghé lại gần.

"Khà! Nhìn tâm trạng cô ấy kìa, gương mặt kia chính là biểu đồ bệnh tình của Dương Dương mà, sức khỏe Dương Dương có ổn hay không đều viết hết lên mặt cô ấy rồi!"

"Nói cũng đúng." Đồng nghiệp Lưu Mai gật gật đầu: "Hoàng Ngân cũng phải chịu nhiều áp lực lắm đấy, một mình làm mẹ đơn thân thì thôi, cô xem, sao đứa bé đáng yêu thế kia lại bị máu trắng chứ! Hầy, cứ làm hóa trị mãi như thế, thằng bé chịu không nổi mà kinh tế gia đình cô ấy cũng không gánh được đâu!"

"Ừ, chúng ta cũng chỉ có thể cầu cho hai mẹ con cô ấy nhanh chóng tìm được tủy sống phù hợp thôi."

...

Bệnh viện tuyến ba Vinmec.

Hoàng Ngân vội vã chen vào thang máy đã chật kín người, ấn nút lên tầng số mười.

Thang máy khởi động, mỗi một tầng đều có người lên lên xuống xuống, vật vã mới tới được tầng mười, Đỗ Hoàng Ngân vội vàng lách mình ra khỏi thang máy, đi về phía phòng bệnh 1023.

Đẩy cửa phòng bệnh ra, bên trong trống rỗng, không thấy bóng dáng bé nhỏ của con trai cô đâu.

Hoàng Ngân quýnh quáng lên, ra khỏi cửa tiện tay túm lấy một y tá đúng lúc đi ngang qua phòng bệnh của con trai cô mà hỏi dồn dập: "Cô y tá, con trai tôi đâu rồi? Cô có nhìn thấy con trai tôi không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.