“Ồ, thế thì thôi vậy! Em không chơi trò này đâu.” Dương Thùy Sam bĩu môi, tỏ vẻ chẳng sao cả.
Vũ Phong nghiến răng nghiến lợi: “OK! Tôi chỉ có thể đảm bảo, trước khi làm những việc này tôi sẽ hỏi ý kiến của cô, như vậy là được rồi chứ gì?”
Hỏi ý kiến của cô?
Ha! Cô đồng ý mới là lạ ấy!
“Ok!!” Dương Thùy Sam tự tin gật đầu. “Được, điều kiện cơ bản là như thế.”
Vũ Phong nhìn gương mặt nhỏ nhắn non nớt của cô, bất chợt bật cười. Ngay đến bản thân anh cũng không biết mình cười cái gì, nhưng tâm trạng đang rất tốt, thế nên anh mới muốn cười.
“Đi thôi!” Vũ Phong đang định nắm tay kéo Dương Thùy Sam đi, nhưng bỗng nhớ đến điều kiện cô vừa nói lúc nãy, mặt anh lại sầm xuống: “Chúng ta có thể bỏ qua bước nắm tay không? Bình thường tôi cũng thường xuyên kéo tay cô mà?”
“Không được!” Dương Thùy Sam kiên quyết.
“Được, coi như cô giỏi!!” Vũ Phong đưa tay ôm lấy vai cô kéo ra ngoài, “Cô cũng không nói là không được ôm, ha! Thỏa thuận xong rồi cấm thêm gì vào nữa! Đi thôi…”
Dương Thùy Sam bị anh kéo vào trong thang máy. Kết quả là, không ngờ được anh ta lại kéo cô đến trước mặt cô y tá vừa rồi.
Gương mặt Dương Thùy Sam đỏ bừng, lườm anh một cái cháy mặt, “Anh làm cái gì đấy?”
Vũ Phong đứng đằng sau cô, cười xấu xa rồi vò đầu tóc cô rối bù lên như cái tổ chim, sau đó mới quay sang nói với cô y tá đứng đối diện, “Lâm ơi, ngại quá, buổi hẹn hôm nay tôi không đi được rồi.”
“Tại sao vậy ạ?” Cô y tá tên Lâm đau lòng cau mày, bực bội lườm Dương Thùy Sam một cái, nhìn động tác thân mật giữa hai người họ, cô ta cắn môi, tâm trạng cực kỳ không vui.
“Chịu rồi, ai bảo bạn gái tôi quản lý chặt quá chứ.” Vũ Phong không biết xấu hổ nói, mặt Dương Thùy Sam mặt đỏ tưng bừng.
“Bạn gái?” Hàng lông mày của cô y tá lại càng cau tít lại: “Chẳng phải anh nói là anh không có bạn gái sao?”
“Đúng thế! Lúc hẹn với cô thì tôi không có thật, hẹn xong rồi mới có! Đúng không? Bạn gái của anh?” Vũ Phong kéo vai Dương Thùy Sam sát về phía mình hơn.
Chỉ trong thoáng chốc, Dương Thùy Sam cảm thấy xấu hổ vô cùng, cô bắt đầu cảm thấy bất an, nghĩ mình đã đặt một ván cược ngu xuẩn với anh, hơn nữa còn vì cái trò ngu xuẩn này mà hình như cô đã làm tổn thương đến đồng nghiệp của mình một cách sâu sắc.
“Chuyện này…” Dương Thùy Sam liếm môi, tự dưng có cảm giác không thể nói gì để bào chữa được nữa.
Trời ạ! Cô thật sự không cố ý đâu mà!
“Đi thôi, bạn gái của anh!” Vũ Phong vẫn tỉnh queo kéo Dương Thùy Sam đi.
Đúng là mấy tên đàn ông trăng hoa đều đã quen với việc tổn thương người khác rồi nên chẳng có cảm giác gì hết!
Dương Thùy Sam bị Vũ Phong kéo vào trong thang máy, anh ôm lấy vai cô từ đằng sau, tay nhấn số tầng, “Cuộc hẹn tối nay của tôi bay mất rồi, cô phải đền cho tôi mới được.”
Dương Thùy Sam trừng mắt nhìn trời, “Anh đừng có mà ôm em.”
“Còn cấm tôi ôm bạn gái của tôi nữa à?” Anh vẫn ra vẻ như đó là điều hiển nhiên.
“Chúng ta chỉ đánh cược mà thôi, đâu có nghiêm túc!” Dương Thùy Sam nhắc nhở anh, cũng tự nhắc nhở bản thân.
“Thế tôi mặc kệ, dù sao đi nữa cô chính là bạn gái tôi trong ba tháng này!”
Dương Thùy Sam tự biết không thể lay chuyển Vũ Phong, nhưng không biết tại sao, cô bỗng có cảm giác vừa lên thuyền giặc.
Buổi trưa, tại nhà ăn.
Nói theo lời Vũ Phong thì Dương Thùy Sam là con mèo ăn xong rồi phủi mông chạy, để lại Vũ Phong và Cao Dương Thành bơ vơ.
Nhìn bóng lưng vừa rời khỏi của Dương Thùy Sam, Cao Dương Thành dùng đũa gõ vào khay cơm của Vũ Phong, “Hai người các cậu sao thế? Cãi nhau một trận rồi giờ lại đột nhiên ở bên nhau? Chẳng phải cậu nói là thỏ không ăn cỏ gần hang sao?”
“Nhưng anh đây không phải thỏ, cô ấy cũng không phải cỏ!” Vũ Phong nói với vẻ đương nhiên.
Cao Dương Thành bật cười, “Nghiêm túc rồi à?”
“Nghiêm túc?” Vũ Phong nhướn mày, “Lúc nào tôi cũng yêu rất nghiêm túc!”
Cao Dương Thành gõ đầu anh ta, “Nhưng cậu đừng có cà lơ phất phơ thế nữa! Dương Thùy Sam là cô gái tốt, hơn nữa người ta còn nhỏ tuổi, vừa mới tròn 18 thôi, lỡ bị cậu hại đời thì sao, lương tâm của cậu không thấy hổ thẹn à?”
“Cao Dương Thành, tình cảm là thứ không thể miễn cưỡng, hơn nữa khác biệt giữa người với người rất lớn, tôi thấy cả đời tôi không thể làm giống cậu, chung thủy một lòng như thế với một cô gái! Thật ra tôi thừa nhận tôi có hứng thú với Dương Thùy Sam, nhưng tôi không định ra tay với cô ấy. Trong mắt tôi, cô ấy chỉ là một cô bé thôi, giống như cậu nói, người ta quá ngây thơ, lỡ mà bị tôi hại đời thì lương tâm tôi nhức nhối lắm, nhưng cô ấy lại không muốn buông tôi! Chuyện hôm nay không thể trách tôi được, chỉ trách cô ấy tự mình cố đâm đầu vào thôi, nếu đã có hứng thú thì cũng đừng quá nghiêm túc, khi có tình cảm thì ở bên nhau vui vẻ, hết tình cảm thì chia tay! Đây cũng là quá trình mà cuộc tình nào cũng phải trải qua. Hơn nữa con nhóc này không hề phản ứng gì với tôi, chính vì như thế trong lúc tức giận tôi mới đánh cược với cô ấy.”
Cao Dương Thành buồn cười nhìn anh ta, “Cô ấy không có phản ứng với cậu à?”
“Chứ sao!” Vũ Phong bực bội vò đầu bứt tóc, “Con nhóc ấy có một chút hứng thú với tôi thì tôi đã không phải đau đầu thế này! Vì thế tôi mới không muốn đụng tới cô ấy.”
Cao Dương Thành khoanh tay, môi mím nhẹ, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Vũ Phong, “Cậu đã hơn hai mươi tuổi đầu rồi, thật sự chưa bao giờ yêu ai sao?”
“Tất nhiên là có chứ!” Vũ Phong đáp rất chắc chắn, sau đó cười gian xảo, “Lên giường là phụ nữ nào tôi cũng yêu!”
Hết cứu rồi!!
Cao Dương Thành đột nhiên cảm thấy nên mặc niệm cho đồ đệ của mình.
Cô ấy mà thắng được tên phịch thủ này mới là chuyện lạ ấy!
“Vũ Phong, thật ra tình yêu chẳng có quan hệ gì với lên giường cả! Khi cô ấy ở bên thì tâm trạng cậu bỗng trở nên rất tốt, cô ấy không ở bên cậu lại thấy nhung nhớ...”
Nói tới đây, Cao Dương Thành hơi ngừng lại một chút, “Cũng giống như tôi, giờ trong đầu tôi lúc nào cũng nghĩ xem Hoàng Ngân đang làm gì, có nhớ tôi giống như tôi đang nhớ cô ấy hay không, lát nữa có gọi điện thoại cho tôi không...”
Cao Dương Thành nói tới đây thì miệng đã nở nụ cười say đắm.
Thấy Cao Dương Thành như thế, Vũ Phong chỉ biết giơ hai tay đầu hàng, “Tôi chưa bao giờ có cái cảm giác mà cậu nói.”
Cao Dương Thành dựa người ra sau, “Thế cậu từ từ tìm đi!”
Dứt lời, khuôn mặt đẹp trai đã nhìn ra cửa sổ, để mặc cho ánh nắng vàng phủ lên, anh hơi nhắm mắt lại, hưởng thụ cảm giác ấm áp từ ánh nắng...
Lúc mở mắt, hàng mi dày hơi rung động liền thấy một bóng hình quen thuộc đang đứng trước cửa sổ, cô ấy đang nhìn anh chăm chú.
Cô ấy tắm dưới ánh nắng ấm áp, miệng nở nụ cười rất nhẹ nhàng.
Cũng vào giây phút ấy, Cao Dương Thành tưởng như anh nhìn lầm.
Anh vội đứng dậy đi ra ngoài, nhưng bỗng nhớ tới cái gì đó, anh quay đầu nhìn về phía Vũ Phong, “Tôi thế này mới gọi là tình yêu! Còn cậu nhiều nhất cũng chỉ gọi là bạn giường thôi!”
Vũ Phong rất muốn văng một chữ cút.
Nhưng Cao Dương Thành không đợi anh ta đuổi đã ra khỏi nhà ăn, chạy thẳng về phía tình yêu vẫy gọi.
Dưới ánh nắng, Cao Dương Thành đút tay vào túi của chiếc áo blouse trắng, miệng nở nụ cười quyến rũ, từng bước đi về phía Đỗ Hoàng Ngân.
“Sao em đột nhiên lại tới đây?” Anh đứng trước mặt cô, cố gắng kìm nén sự vui sướng trong lòng.
Đỗ Hoàng Ngân mím môi, gò má hơi đỏ lên, cũng không biết là do ánh nắng buổi trưa hay điều gì khác... “À... Sáng nay chẳng phải không có việc gì sao, buổi trưa lúc nấu cơm em tiện tay nấu nhiều một chút, sau đó buổi chiều vừa hay em phải gặp một khách hàng gần đây, thế là đưa cơm đến cho anh, tối qua chẳng phải anh còn làm ầm lên muốn ăn cơm em nấu sao?”
Hoàng Ngân vừa nói vừa nhìn về phía nhà ăn, “Anh ăn cơm rồi à?”
“Ừm!” Cao Dương Thành gật đầu thừa nhận, nhưng nụ cười của anh lại ngày càng đậm.
Anh nhìn không chớp mắt về phía khuôn mặt xinh đẹp của Hoàng Ngân.
Hoàng Ngân hơi lúng túng nhấc hộp cơm giữ nhiệt lên, “Ăn rồi thì thôi, em cầm về vậy!”
Cao Dương Thành chỉ cười không nói, sau đó cầm lấy hộp cơm giữ nhiệt, “Tuy ăn rồi nhưng chẳng ăn được bao nhiêu! Chưa thấy no.”
Hoàng Ngân nở nụ cười rạng rỡ, cô còn chưa kịp phản ứng đã bị Cao Dương Thành nắm tay kéo vào công viên.
“Anh chưa no thật à?” Hoàng Ngân ngẩng đầu nhìn anh, “Anh đừng ăn no rồi còn cố ăn thêm đấy nhé, cẩn thận vỡ bụng đấy.”
“Anh là bác sĩ cơ mà.” Cao Dương Thành mỉm cười.
“Bác sĩ cũng không thể ăn uống quá độ được.” Hoàng Ngân đáp rất nghiêm túc.
Cao Dương Thành bỗng bật cười, “Yên tâm, không vỡ bụng được đâu.”
Hai người ngồi xuống một chiếc ghế dài.
Cao Dương Thành khoác tay lên thành ghế, nhìn về phía Hoàng Ngân mỉm cười không nói. Ánh mắt ấy chứa đầy hạnh phúc.
“Lúc anh ở trong nhà ăn, khoảnh khắc mở mắt ra nhìn thấy em, anh còn tưởng mình đang nằm mơ.” Cao Dương Thành nói thẳng cảm nhận trong lòng của mình ra.
Bàn tay đang ôm hộp cơm của Hoàng Ngân hơi khựng lại, một cảm xúc rung động đầy ấm áp bỗng dâng lên trong lòng.
Cô nghiêng đầu nhìn về phía khuôn mặt quyến rũ kia, hơi chớp mắt rồi hỏi anh, “Tại sao? Em xuất hiện trước mặt anh là điều kỳ lạ sao?”
Nụ cười bên khóe môi Cao Dương Thành lại càng đậm, “Vì giây trước anh còn đang dạy cho Vũ Phong thế nào là tình yêu, anh nói, khi yêu một người thì sẽ luôn nhớ đến cô ấy từng giây từng phút, cũng sẽ nghĩ rằng người đó có giống như mình đang nghĩ về đối phương không, nhớ tới thẫn thờ, nhớ tới thành bệnh, sau đó anh vừa mở mắt đã nhìn thấy người con gái trong lòng anh! Khoảnh khắc đó, anh lại càng thêm xác định một điều, người con gái trong lòng anh cũng đang rất nhớ anh!”
Trái tim Hoàng Ngân đập thình thịch, khuôn mặt đỏ bừng lên, cảm xúc rung động lan tỏa khắp cả người cô.
Cao Dương Thành bật cười, cầm lấy hộp giữ nhiệt trong tay cô, sau đó mở ra ăn một cách vui vẻ.
Nghĩ thế nào thì ăn cơm nơi công cộng không được lịch sự lắm, nhưng khi người đàn ông này ăn lại vô cùng tao nhã và quý phái.
Vì thế, Hoàng Ngân tổng kết được một điều, người có thần thái thì làm gì cũng có thần thái! Cho dù là đứng tiểu cũng có thể toát ra vẻ phong độ khó ai bì.
Ông trời luôn bất công như thế!
“Nghĩ gì đấy?” Cao Dương Thành gõ nhẹ đầu cô.
“Em đang nghĩ nếu anh đứng tiểu sẽ như thế nào?” Hoàng Ngân buột miệng nói ra suy nghĩ trong đầu cô.